Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 453




Chương 453

“Em đã ăn gì, những lời em nói anh không nghe rõ.” Tạ Mẫn Hành cho rằng bệnh của Vân Thư đã đỡ, nên lo lăng trong lòng đã giảm bớt.

Vân Thư tránh né ánh mắt trong chốc lát: “Em ăn cơm.”

Tạ Mẫn Hành nhạy bén cảm nhận được điều bất thường, anh hỏi An Kỳ: “Trưa nay hai người ăn cái gì?”

An Kỳ rất sợ sự uy nghiêm của Tạ Mẫn Hành, nên đã nói ra sự thật: “Những thử mà Vân Thư ăn trưa nay đều là trái cây. Nho, cam, nước chanh và cà chua bi.”

Toàn bộ đều là trái cây.

Mọi chuyện bị lộ, Vân Thư tràn đầy thái độ nhận lỗi, cô chậm rãi cúi đầu xuống, nhẹ giọng làm nũng: “Chồng!”

Lần làm nững này không có tác dụng.

Tạ Mẫn Hành gật đầu với An Kỳ, An Kỳ rời đi trước.

Vẻ mặt Tạ Mẫn Hành u ám, mở cửa bên phía ghê phụ xe và đầy Vân Thư Vào trong.

“Chồng!”

Tạ Mẫn Hành không trả lời.

Vân Thư mím môi, không nói chuyện với Tạ Mẫn Hành nữa.

Chắc chắn lại phải đến bệnh viện…

Một quãng đường yên tĩnh, không ngờ lại trở về nhà, Vân Thư đi top sau lửng Tạ Mẫn Hành như hình với bóng, cô cũng không dám nhiều lời, giả vờ đáng thương mong anh nhìn thây.

Tâm trí của Tạ Mẫn Hành đang đặt trong thực đơn, cho dù có để ÿ đến những suy nghĩ của Vân Thư, anh cũng không nói ra, khiến cho cô biết anh đang không vui cũng tốt.

Anh đi vào nhà bếp, lặng lẽ hâm nóng một ly sữa cho Vân Thư, sau đó đầy cô ra khỏi nhà bếp.

Anh bắt đầu tự suy nghĩ, tối nay nên nâu món gì.

Nấu món gì Vân Thư mới chịu ăn cơm?

Chuyện này còn khiến anh đạu đầu hơn cả việc đàm phán hợp đồng hàng tỉ tệ.

Những món ngọt, món mặn, món nhạt, món chay, ngay cả mướp đắng cũng được Tạ Mẫn Hành dọn hết lên bàn ăn.

Anh chú ý đến tất cả các hương vị, trong lòng vấn lo lắng còn có cải gì mình chưa nấu.

Rốt cuộc Tiểu Thư có ăn không?

Người là sắt cơm là thép, máy ngày nay Vân Thư chỉ ăn những món nhạt nhất, sau khi nhìn thấy một bàn đầy món ăn ngon, cô không đợi Tạ Mẫn Hành vào bàn mà cầm ‘bát đũa lên càn quét đồ ăn..

Mặt khác còn có sự quan tâm của Tạ Mẫn Hành, Vân Thư hiểu rõ Tạ Mẫn Hành nghĩ như thế nào, anh lo lắng cô không ăn cơm, vì thế tối nay Vân Thư sẽ ăn gâp đổi bình thường.

Nhìn thấy dáng vẻ của Vân Thư, Tạ Mẫn Hành tự trách nghĩ đến sự thờ ơ của anh đối với Vân Thư trên đường vê nhà, cô cũng chỉ là một đứa trẻ.

“Ăn cơm xong, anh cùng em đi dạo.”

“Vân Thư ngoan ngoãn gật đầu: “Được?

Tạ Mẫn Hành nghĩ nếu như Vân Thư có thể luôn ngoan ngoãn như thế thì tốt biết mấy.