Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 407




Chương 407

“Vay.”

Cho đên cuôi cùng, Lâm Khinh Khinh không nói ra. Có lẽ Vân Thư đã đoán được Lâm Khinh Khinh sẽ nói gì nên mới đội chủ để giữa chừng, vừa để giữ thê diện cho Lâm Khinh Khinh, vừa không muôn sau này hai người họ xa cách nhau.

Vân Thư chuyển một trăm ngàn tệ cho Lâm Khinh Khinh, còn yêu cầu Lâm Khinh Khinh viết IOU, hoàn thành hết các thủ tục.

“Ai dạy cậu đấy? Nghiêm chỉnh thế?”

Lâm Khinh Khinh hỏi.

Vân Thư nhận OU, nhét nó vào trong ngăn đựng thẻ: “Vô sư tự học.”

Vân đê của Lâm Khinh Khinh đã được giải quyết, Giang Quý nồi cơn thịnh nộ trong Duyệt Lai Hoa Niên, măng Vân Thư: “Sao lại cho vay tiền đê em ây ra ngoài thuê nhà? Một cô gái dân theo một người già một trẻ nhỏ không an toàn, Tiểu Thư, sao em lại không đáng tin như vậy?”

Vân Thư khinh thường Giang Quý đang nhảy dựng lên, cô là người coi trọng kết quả: “Dù sao giờ Khinh Khinh đã vay tiên em, nhà cũng tìm được rồi, ông Lâm và Tiểu Dực cũng đã ôn định. Việc học của Khinh Khinh vân còn tiếp tục, không phải là vẹn cả đôi đường à.”

Vân Thư ngôi trên sô pha nhìn điện thoại, đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, Khinh Khinh bảo em nói với anh, Tiểu Dực được Khinh Khinh đưa đến viện phúc lợi, mây hôm nay họ đang mua đồ, ngày mốt chuyền đi. Anh có tới đé không? Dù sao em và chồng cả mẹ chông nhất định sẽ đi. “

Ngày mốt hình như học sinh trung học đêu nghỉ, Vân Thư nói thêm: “Em dâu em có thê cũng đi.”

Tạ Mẫn Tây cũng đi?

Giang Quý ngồi ở sô pha đối diện không thoải mái, duỗi ra đôi chân dài, tùy ý đặt chân lên bàn cà phê: “Anh cũng đi, không thê để em và Tạ Mẫn Hành ở một mình được.”

Vân Thư quan sát biểu hiện của Giang Quý: “Đi hay không là tùy anh, em đi đây.”

Bước ra khỏi công Duyệt Lai Hoa Niên, Vân Thư lây điện thoại di động ra gửi tin nhắn thoại cho Lâm Khinh .

Khinh: “Đại công cáo thành, ngày mốt Giang Quý cũng sẽ đi. Đúng rội, cậu chuân bị thêm thức ăn, mẹ chông tớ nghe nói cậu muôn chuyền nhà, cũng sẽ đi, tình cờ là em dâu tó nghỉ học, cũng đi. Chông tó không cân nói, đều dựa vào cây ATM di động đó. Ba mẹ tớ cũng sẽ đi.”

Lần này Lâm Khinh Khinh muốn khiêm tôn cũng không thê khiêm tốn được nữa, đã nói là bạn bè gặp nhau cơ mà, sao nhiêu người tới thê.

Vào ngày lễ Lao động, nên cưới nên hỏi nên chuyên nhà.

Vân Thư mặc một chiếc váy hoa nhỏ màu sáng làm từ chất liệu voan với tay áo dài bằng ren, mái tóc dài buông xõa tự nhiên, Vân Thư đẹo một chiệc băng đô ngôi sao, vuốt thăng phân tóc bị gãy trên trán trước gương, rồi nhưng xinh. Đi đôi giày da nhỏ màu đỏ vừa chân, trông vừa dễ thương vừa ngoan ngoãn vừa có khí chât văn nghệ.

Tạ Mẫn Hành vẫn mặc phong cách công sở quen thuộc, sơ mi quần tây.

Mặc dù nhìn mãi không chán, hơn nữa còn bị cuôn hút, nhưng lần này Vân Thư không hài lòng với cách ăn mặc của Ta Mẫn Hành, cô tới tủ quần áo, lây chiệc áo trăng tay ngắn, thêm áo khoác thê thao màu đen, kèm với chiêc quân âu đen, cộng với đôi giày thê thao.

“Chồng, anh thử bộ này đi.”

Hiếm khi Vân Thư kết hợp quần áo cho anh, dù thế nào, Tạ Mẫn Hành đều phải thử.

“Chờ anh.”

Tạ Mẫn Hành rất nhanh, chưa kịp uông nước của Vân Thư thì đã đi ra khỏi phòng: “Sao vậy?”