Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 386




Chương 386

Chu Yên che miệng cười, nhưng nụ cười không lọt vào mắt cô: “Vậy cô thấy tôi thê nào so với mẹ chồng cô?”

Vân Thư chỉ muốn thở dài cảm thán người này thật nhàm chán, sao so với người nhà cô được: “Cô Chu Yên là một ngôi sao lớn, là một người rât nồi tiêng.”

“Ha ha, Tiểu Thư đúng là dẻo miệng.

Nhưng có phải ngôi sao lớn hay không còn phải xem có bàn được chuyện đại ngôn lân này hay không.

Cô đoán xem đại ngôn lân này là của công ty nào?”

Vân Thư sao biết được, lẽ nào là công ty nhà mình.

“Tập đoàn Vân Thị.”

“Hả? Nhà tôi.” Vân Thư…

Chu Yên thản nhiên hắt tóc ra sau lưng: “Đúng thê, cô là thiên kim nhà họ Vân, tôi có thê tìm cô đi cửa sau được không?” Cô ta có vẻ như đang nói đùa, nhưng cô ta vẫn luôn chú ý đên phản ứng của Vân Thư.

Vân Thư nghĩ thâm, nhà của Chu Yên và Đàm Nhạc có họ hàng với nhau, ba của Đàm Nhạc luôn đôi địch với nhà cô, Chu Yên lại muôn hợp tác với nhà cô, sao lại loạn thê.

“Sao, cửa sau của cô Vân không mở cho tôi à?” Chu Yên là một diễn viên, nêu diễn kịch chỉ có cô ta không coi là thật. Giờ trông cô ta vô ý nói, nhưng lại tạo áp lực cho Vân Thư.

Áp lực của Vân Thư bị câu chuyện đánh lạc hướng: “Người thiệt diện vô tư như tôi là người tùy tiện mở cửa sau à? Tất nhiên là không.”

Vân Thư nói thêm: “Người công bằng công chính nhất như tôi, xung quanh ai cũng biệt. Đánh chết tôi cũng sẽ không can thiệp vào công việc của công ty.”

Nói đến câu cuối cùng mới là thật, trước đó toàn là lời đùa giỡn.

Hôm nay Chu Yên không có nhiều hy vọng mình sẽ có được đại ngôn của tập đoàn Vân Thị thông qua Vân Thư, ý định ban đâu của cô ta là Vân Thư đông ý với cô ta, sau đó cô ta sẽ lịch sự từ chối lòng tốt của Vân Thư.

Không ngờ đi vào trái tim của Vân Thư khá khó, hơn nữa cô lại quá đề phòng.

Đầu óc Chu Yên quay cuồng.

“Tiêu Thư, chúng ta chụp tâm ảnh chung đi. Cô là đứa trẻ mà tôi hiếm khi tâm sự, tôi thích cô cười, nụ cười của cô rât có sức cảm hóa, là một đứa trẻ ngây thơ. Cô có muốn chụp ảnh chung với tôi một tâm không?”

Chu Yên không yêu cầu quá đáng, Vân Thư gật đầu đông ý: “Đương nhiên.”

Vận Thư ngôi xuông, Chu Yên đến gân cô, chụp một tâm ảnh chung.

Nhìn bức ảnh, Chu Yên vui vẻ nói: “Cảm ơn cô Tiêu Thư. Tôi rất thích co.

“Chỉ một tắm ảnh, không cần khách sáo.” Thêm nữa cô ta là ngôi sao lớn, mình mới là người hạnh phúc. Vân Thư ngốc nghêch uông trà chiêu với tình địch của mẹ chông rồi còn đưa cô ta vê.

Sau khi đón bà Tạ và Tạ Mẫn Tây, Vân Thư thả lỏng cảnh giác, trên đường không ngừng cười nói với Tạ Mẫn Tây, khiên bà Tạ không nói nên lời: “Tiểu Thư, sao con không gọi mẹ con ra ngoài?”

Vân Thư không muôn gọi, bà Vân bề ngoài là người phụ nữ mạnh mẽ nhưng trong lòng vẫn là thiêu nữ, còn là một người có nguyên tắc, nếu như đi xem phim, lân nào bà Vân cũng đi xem với ông Vân, không có ông Vân thì bà ây sẽ không đi.

“Mẹ con còn có việc, không tới được.”

Vân Thư nói.