Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 384




Chương 384

“Nếu hợp tác hai bên chúng ta đã quá rõ ràng rôi, chị băng ngày mai hẹn chút thời gian tới thăm công ty của chúng tôi, có một bài kiêm tra đơn giản, nêu thông qua, ba giờ chiều chúng ra sẽ tiên hành ký kết.”

Tiểu thịt tươi tên là Vương Manh là một đứa trẻ dễ thương, vẫn còn là sinh viên của trường cao đăng nghệ thuật năm nhất, không có yêu câu gì với Vân Thư và An Kỳ, nhưng Vân , Thư và An Kỳ sẽ cô gắng giúp cậu ấy lây được thứ tôt nhất.

“Ừm ừm, được, cảm ơn hai cô.”

Vân Thư và An Kỳ được gọi là cô đều ngượng ngùng: “Đừng gọi bọn tôi là cô, em gái tôi mới mười bảy mười tám tuôi, gọi bọn tôi là chị đi.”

“Vâng, thưa chị. Cảm ơn hai người.”

“Không khách sáo, mau về trường đi, đã làm phiền cậu khá lâu rồi.”

Đối với người non nớt như Vương Manh, việc ký hợp đông tại ảnh thị Giang Tả rât dễ, chỉ là kiêm hơi ít tiên, nhưng có thế ký được hợp đồng thì Sẽ có thành tích, trên đường vê Vân Thư và An Kỳ đã bắt đầu lên kê hoạch suy nghĩ làm thế nào về việc nộp dữ liệu phân tích cho quản lý Mao.

Cả hai đều hào hứng tăng ca.

Vân Thư nói với Tạ Mẫn Hành hôm nay cô tan làm đừng đên đón cô, cô tình nguyện tăng ca, mai sẽ ký hợp đồng với một nghệ sĩ mới.

Tạ Mẫn Hành bắt lực, anh vốn muốn đi đón Vân Thư về nhà. Ở nhà một mình chán lăm.

Trên tầng ba của ảnh thị Giang Tả chỉ có Vân Thư và An Kỳ vẫn đang tăng ca.

Tạ Mẫn Hành xuất hiện, Vân Thư kinh ngạc chạy tới: “Ông xã, anh tới đón em à?”

“Không thì sao? Không phải thì là thị sát công việc.” Tạ Mẫn Hành xoa tóc Vân Thư: “Làm việc chăm chỉ như vậy?”

“Liên quan đến tiên là chuyện đương nhiên. Anh ngôi ở phòng nghỉ đợi em một lát, em nhanh thôi.” Vân Thư đây Tạ Mẫn Hành đên phòng nghỉ, chỉ vào chiệc côc màu vàng: “Cốc màu vàng là của em, nêu khát có thê tự lây nước uông.”

Vân Thư sắp xếp cho Tạ Mẫn Hành, xong ngôi lại bàn bạc với An Kỳ, An Kỳ liệc nhìn về hướng phòng nghỉ, khẽ cười: “Chủ tịch trăm công nghìn việc vậy mà lại đợi cô tan làm, Tiêu Thư, xem ra cô còn bận hơn chủ tịch đại nhân nữa đó.”

“Cái đó, dù sao tôi cũng là hiệu trưởng Vân. Đại học A bây giờ nằm trong tay tôi.”

An Kỳ sao có thể quên Vân Thư hoàn toàn không phải là người nhút nhát, bạn giêu cợt cô ấy, cô ây cũng có thê châp được.

Bạn trai của An Kỳ lo lăng chạy tới đợi An Kỳ, đề không làm phiên An Kỳ, anh ta vẫn luôn ngôi dưới ánh đèn đường dưới lâu chờ đợi.

Vân Thư khoác tay Tạ Mẫn Hành, cùng An Kỳ đi xuống lâu, mới thây bóng dáng dưới đèn đường: “Đó là bạn trai của cô đúng không.”

An Kỳ ngượng ngùng cười gật đâu, sau khi tạm biệt Vân Thư, Tạ Mẫn Hành, bèn chạy tới bóng dáng dưới ánh đèn.

“Chồng à, em chưa yêu ai bao giờ.”

Nhìn thây tình yêu ngọt ngào của An Kỳ, Vân Thư thẫn thờ nghĩ về trải nghiệm câu huyết cưới trước yêu sau của mình.

Tạ Mẫn Hành kéo Vân Thư trở lại xe, Vân Thư nhớ ra: “Chồng à, hay là ly hôn đi, anh mạnh mẽ theo đuổi em một lân thì chúng ta sẽ có một mối tình khắc cốt ghi tâm, lúc đó, bảo mẹ mang chỉ phiêu tới gặp em, ra lệnh cho em rời khỏi cuộc sông của anh, sau đó ném chỉ phiếu thật mạnh vào mặt em, em đau lòng rời xa tổ quốc, chữa trị vêt thương tình, anh thì ngày nào cũng say rượu, còn không quên †ìm kiêm em, anh tìm em mất ba năm năm, sau đó chúng ta gặp nhau ở nước ngoài, lúc đó anh mới biết mình vận yêu em, anh sẽ tô chức một buổồi câu hôn thê kỉ, em cảm động tới mức nước mắt giàn giụa, gật đâu đông ý, cuôi cùng chúng ta lại kết hôn, nhận thêm một khoản tiên nữa, thật hoàn hảo. Chồng à, anh thấy ý tưởng của em thê nào? Rât thông minh? Woa, nghĩ thôi em đã thây phân khích. Chông, anh thì sao?”