Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 345




Chương 345

Tin tức bị chặn nên lúc Vân Thư mở điện thoại ra không nhìn thấy gì cả.

Cô còn không biết bản thân đã nổi tiếng trên mạng.

Tạ Mẫn Hành xuống xe, dặn dò tài xế lái xe đi, còn anh đi qua bên cạnh ghế lái của Vân Thư, Vân Thự tròn mắt: “Không phải anh có tài xế sao, bắt em đợi anh làm gì?”

“Tiêu Thư, ông nội gọi điện cho em bảo em về sao?”

*“Ừ. Anh cũng thế?”

Tạ Mẫn Hành gật đầu: “Tiểu Thư, chúng ta là vợ “chồng, vì thế chúng { ta phải thành thật với nhau. Em có thế nói cho anh biết ở trường của em xảy ra chuyện gì không?”

“Trường học? Sao anh biết?” Vân Thư không nói với Tạ Mẫn Hành, tại sao anh biêt được?

Tạ Mẫn Hành thấy Vân Thư không muốn nói sự thật với anh, đầu óc đau nhức vì buồn phiền.

Vân Thư lại nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì, trường học quên lưu đơn xin tạm nghỉ học của em vào hệ thống, họ cho rằng em văng học không lý do, suýt chút nữa đã đuôi học em. Những ba em đã giải quyết giúp em rồi. Sao anh biết em xảy ra chuyện ở trường? Có phải là Tần Ngũ nói với anh không?”

Tạ Mẫn Hành không trả lời Vân Thư, chỉ nhìn chằm, chằm vào mắt cô. Vân Thư bị nhìn đến mức chột dạ, trong ánh mắt anh còn kìm nén chút tức giận.

“Chồng? Tại sao anh lại phớt lờ em?”

“Tại sao có chuyện ở trường lại giấu anh? Còn đi tìm ba vợ giúp em. Anh có phải là chồng em không?” Tạ Mẫn Hành tức giận vì trong lời nói của Vân Thư, người đầu tiên cô nghĩ đến khi xảy ra chuyện không phải là anh mà là người đàn ông khác, Tạ Mẫn Hành đang ghen, ngay cả ba Vợ cũng không được.

Vân Thư bắt đầu làm những hành động chọc cười, hôn lên má Tạ Mẫn Hành: “Chồng, không n là người ta lo lắng anh bận rộn sao? Hơn nữa đây cũng không phải Ha gì to tát, tội gì phải đến quây rây anh Tạ Mẫn Hành thực sự rất muốn chặn miệng Vân Thư lại, chỉ nghe anh nói: “Bị đuổi học là chuyện nhỏ sao? Đây không phải chuyện lớn thì cái gì mới là chuyện lớn? Giệt người phóng hỏa sao?”

“Aiya, chồng, anh không cần phải nghiêm túc như vậy, anh cứ như thế làm em có chút sợ. Rốt cuộc hôm nay anh sao thế?” Vân Thư vẫn làm nũng với Tạ Mẫn Hành. Cô luôn là cô gái kỳ lạ như thế, người khác nôi nóng phát cáu, cô cười đùa vui vẻ, càng như thế, Tạ Mẫn Hành càng tức giận.

“Bây giờ bắt đầu nghĩ ra những lời đối phó đi, ông nội, ba mẹ đều biết chuyện em bị đuổi học rồi, chuẩn bị đề giải thích cho tốt đi.”

“Hả?”

Đến nhà họ Tạ, dù như thế nào Vân Thư cũng không Xung xe, Tạ Mẫn Hành ngôi ở ghê phụ cũng không xuông, anh đang cho Vân Thư một cơ hội làm nũng đê bao che cho cô, không ngờ cô vẫn luôn tự dọa mình ở trên xe: “Chồng, em sẽ quỳ ở nhà thờ tổ sao?”, “Nhà thờ tổ có đáng sợ không?”, “Ban đêm ở đó có đèn không?”, “Sau này ông nội sẽ không nhận em nữa sao?”, “Mẹ có giáo huần em không?”, “…”

Tạ Mẫn Hành không nghe nồi nữa: “Không biết.”

Vân Thư nhìn Tạ Mẫn Hành đang ngồi ở ghé phụ, hỏi: “Sao anh cũng không xuống xe? Sợ em chạy sao?”

Thật ra, cô thực sự rất muốn chạy, trốn được lúc nào hay lúc ây, nêu như ông nội đột nhiên đánh cô thì phải làm sao?

Lúc này Tạ Mẫn Hành mới có biểu cảm, anh cười như không cười, nói: “Em dám chạy sao?”

Vân Thư ủ rũ lắc đầu, cô dám bảo đảm, nêu cô chạy trốn, Tạ Mẫn Hành đào ba tắc đất cũng sẽ đào cô lên.