Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 326




Chương 326

“Anh đã nhìn qua toàn thân của em rồi, sờ cũng sờ rồi, anh còn có thể giúp em thay quân áo, mau cởi áo ngủ ra.” Tạ Mẫn Hành ở bên cạnh nghiêm túc thúc giục Vân Thư rời giường, thậm chí còn lên tay.

Vân Thư ôm chăn ngồi dậy, mặt đỏ bừng: “Anh ở đây em không quen thay quân áo, anh đi ra ngoài trước đi, em sẽ nhanh thôi.”

Tạ Mẫn Hành gật đầu đồng ý: “Được, chỉ có lần này. Anh ra ngoài trước.”

Chân trước của Tạ Mẫn Hành vừa đi ra khỏi cửa phòng ngủ, Vân Thư đã trực tiếp ngã xuông. giường tiếp tục ngủ, ngủ đến trời đất tối om.

Rời giường, đi ăn gì đó biến hết đi.

Chăn âm áp thoải mái, tơ tăm thoải mái làm nổi bật làn da của Vân Thư giống như đứa bé mới sinh, mỗi tắc da thịt đều mềm mại thổi nhẹ là có thể rách, tự động xem nhẹ vết hôn trên người Vân Thư.

Tạ Mẫn Hành đợi nửa tiếng ở cửa, thấy bên trong không có động tĩnh: “Tiêu Thư?” Nhưng không ai trả lời.

Anh đầy cửa đi vào, nhìn thấy đúng như suy nghĩ, tằm bảo bối đã. quân chăn lại ngủ thiếp đi.

Là người, Tạ Mẫn Hành anh chắc chắn không nỡ đánh thức, buồn ngủ thì cứ ngủ, Tạ Mẫn Hành xuống lầu lái xe về nhà họ Tạ, thời tiết chuyên âm, sức khỏe của ông nội Tạ cũng có chuyển biến tốt đẹp: ‘Sao chỉ có một mình con thôi đây Nhóc Tiểu Thư đâu?”

Tạ Mân Hành: “Trong phòng ngủ, tối hôm qua có uống chút rượu. Mẹ, ông nội, sau này con và Tiểu Thư sẽ chuyển đên sau núi ở.”

Bà Tạ đi ra: “Sao đột nhiên muốn chuyền đến sau núi? Không phải đang tôt đẹp sao?”

Tạ Mẫn Hành: “Dù sao thì khoảng cách cũng không xa, chuyên đên sau núi ở thuận tiện hơn, nơi đó cũng lớn.

Sau này mẹ và ông nội đi qua đó còn có thể rèn luyện thân thê.”

Tạ Mẫn Hành nhân lúc người giúp việc lên đồ ăn, dặn dò người giúp việc: “Làm một phần đồ ăn khác, lát nữa tôi sẽ mang đi.”

Bà Tạ bày biện chỉnh tê nói: *Ở phía sau cũng tốt, lát nữa hãy chọn hai người giúp việc có năng lực qua đó với con. Sau này sẽ ở bên đó chăm sóc con với Tiểu Thư.”

“Không cân đâu mẹ, bên bọn con không thích hợp dùng người giúp việc.” Tạ Mẫn Hành từ chối ý tôt của bà Tạ, trong nhà có người giúp việc có vẻ rất chật chội, tin răng thời gian dài Vân Thư cũng sẽ không kiên nhẫn, nên Tạ Mãn Hành bức tiếp từ chối.

“Đứa nhỏ này, không có người giúp việc, sinh hoạt hàng ngày của các con thì phải làm sao? Ba bữa một ngày sẽ do ai làm? Ai giặt quân áo?

Hai đứa con làm hết sao?”

Tạ Mẫn Hành bị bà Tạ gọi là đứa trẻ rồi dạy dỗ, ông nội Tạ bên cạnh cũng nói: “Mẹ con nói đúng, phải có người giúp việc ở bên cạnh.”

Tạ Mẫn Hành suy nghĩ lại nói: “Mẹ, người giúp việc vẫn nên ở viện lớn, chỗ con và Tiểu Thư, một ngày ba bữa lúc có bọn con ở nhà, có người làm theo giờ là được rôi, quét dọn vệ sinh hai ngày một lần là được, những thứ khác bọn con sẽ tự mình làm.”

Bà Tạ: “Vậy cũng được. Đúng rồi, ba con lại đi xã giao sao?”

Tạ Mẫn Hành gật đầu: “Vâng, có. Ăn nhanh đi.”

Sáu giờ chiều, lúc này Vân Thư hoàn toàn tỉnh ngủ, Tạ Mân Hành ngôi ở đầu giường hỏi: “Quần áo đã thay xong chưa?”

Vân Thư ngồi dậy: “Máy giờ rồi?”

Tạ Mẫn Hành mở thức ăn nóng ra: “Sáu giờ. Thay quân áo hai tiêng đồng hà.”