Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 310




Chương 310

“Đêm nay bệnh viện của chúng ta sao vậy, hai người họ đẹp trai quá, cô thích ai2”

“Nam chính mặc vest đen có vợ đang ở trung tâm cấp cứu của chúng ta, tôi chọn: nam chính mặc âu phục màu xám.”

“Cũng đúng, mặc âu phục màu xám cũng đẹp trai.”

Giang Quý nghe được đối thoại của y tá, lập tức hỏi y tá: “Trung tâm câp cứu ở đâu?”

Y tá được bắt chuyện cảm thấy rất vinh hạnh, lắp bắp nói: “Ờ tâng…tầng một, hướng đông.”

Giang Quý chỉ vào Tạ Mẫn Hành cảnh báo: “Đừng để tôi phát hiện đó là Tiểu Thư.” Nói xong anh ây chạy đến trung tâm cấp cứu.

Nói ra cũng ngốc, ngoài Vân Thư ra còn có ai là vợ của Tạ Mẫn Hành nữa? Nếu phát hiện đó không phải là Vân Thư thì sao?

Vân Thư đang ngồi trên ghé, gần như ngất đi vì đói, Tạ Mẫn Hành vẫn chưa đến. Giang Quý vội vàng chạy đến trung tâm cấp cứu xem nêu không phải người mà anh ấy lo lắng thì còn có thê là ai.

“Tiểu Thư, sao em lại ở đây?”

“Ừm? Giang Quý, anh, sao anh lại ở đây?”

Giang Quý nhìn thấy miếng gạc trên cô Vân HỆ “Ai đánh em? Ông đây đánh chết nó.” Giang Quý phóng m âm lượng, mấy y tá không nói chuyện nữa, đều đứng ra phía sau.

“Thì ra nam chính đồ xám cũng biết bọn họ.”

Tạ Mẫn Hành bình tĩnh xuất hiện từ phía sau: “Tiểu Thư, chúng ta về nhà.”

Vân Thư: “Ò.”

Giang Quý không cho, anh ấy nắm lây cánh tay Vân Thư nói: bên Ỏ lại đê anh làm thủ tục nhập viện cho em.”

Sao Vân Thư có thể đồng ý nhập viện, còn là vì vết thương nhỏ này “Không. được, em phải về nhà. Anh tự nằm viên đi.” Nói xong cô đi với Tạ Mẫn Hành.

Giang Quý không chịu thua: “Tiểu Thư, em không muôn biết tại sao anh lại xuất ngoại không nói lời từ biệt sao, lẽ nào em không tò mò hay lo lắng vì sao anh lại đên bệnh viện sao?”

Vân Thư đứng yên tại chỗ, đầu óc ong ong: “Anh thì sao?” Không phải bị ung thư đó chứ.

Vậy lần này Giang, cu) quay lại để gặp bọn họ lân cuôi? Vậy…

Giang Quý nắm lấy tay Vân Thư: “Em đi với anh, anh dân em đi xem.”

Tạ Mẫn Hành hát tay Giang Quý, kéo Vân Thư: “Anh Giang, có chuyện ngày mai vợ chông chúng tôi sẽ trực tiếp đến thăm, cùng nhau nghe, tới lúc đó nói cũng không muộn, tôi nay đã muộn, tôi dẫn vợ tôi về nhà trước.

Đừng kéo tay Vợ tôi, cho dù anh là anh trai của cô ây.”

Lời nói của Tạ Mẫn Hành coi như là nề mặt cả ba người, mọi người mới nhận ra: “Ôi cứ tưởng là tình tay ba, hóa ra là anh trai cô ây, nhưng mà anh trai cô ây đẹp trai quá.”

“Chồng cô ấy đẹp trai hơn, được không?” Những tiếng nói xung quanh lại vang lên.

Giang Quý: “Tạ Mẫn Hành, tôi đang kéo em gái tôi, liên quan gì tới Ni mau tránh ra, Vân Thư, anh hỏi em có muốn đi hay không?”

Vân Thư nhìn Tạ Mẫn Hành rồi rắm: “Em muôn đi xem thử, sau khi xem xong, em sẽ vệ nhà với anh, được không?”

Giang Quý xem thường thái độ nhút nhát của Vân Thư: “Vân Thư, em trưng câu ý kiến anh ta làm gì, đi với anh.” Anh ây kéo Vân Thư bước tới khoa nội trú.