Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 308




Chương 308

Anh từng bước tiếp cận người đàn ông, sau khi người đàn ông tháy Tạ Mân Hành, anh ta không thể kiếm soát được cơ: thê run sợ, Tạ Mẫn Hành đi ra khỏi bóng, tối, khi thấy cổ của Vân Thư, ánh mắt của Mẫn THành tối sầm, đáng sợ như sắp lấy mạng người.

Không nhìn thấy Tạ Mẫn Hành ra tay như thế nào, trăng sao sáng trưng, Tạ Mẫn Hành kéo Vân Thư, ôm cô trong lòng, dịu dàng dỗ dàng: “Nhắm mắt, đừng quay người, nghe lời.”

Vân Thư đứng đó ngoan ngoãn nhắm mắt, Tạ Mẫn Hành vuốt tóc Vân Thư, bước tới. Khí thế quá mạnh, người đàn ông vắt chân lên cô chạy, sao Tạ Mẫn Hành có thê để cho anh ta chạy được?

Trong đại sảnh rộng lớn, Vân Thư không thể nhìn thấy gì mà chỉ có thể nghe thấy âm thanh, là âm thanh Tạ Mẫn Hành đánh nhau và tiếng kêu la vì đau đớn của người đàn ông.

Tiếng cuối cùng là tiếng tệ nhất.

Người đàn ông đau đón hít một hơi: Tạ Mẫn Hành lây khăn lau vêt máu trên tay, sau đó ném vào mặt người đàn ông: “Cút vê, cảnh cáo chủ mày, tao sẽ không tha cho bà ta đâu.”

Tạ Mẫn Hành ở phía sau Vân Thư giông như một quân vương u ám, không dám nhìn trực tiễp, không dám chạm vào.

Tạ Mẫn Hành thay lòng Khi Tạ Mẫn Hành đi về phía Vân Thư, anh đã kiềm chế thái độ thù địch của mình, tránh làm Vân Thư sợ. Anh ôm lấy Vân Thư: “Anh đưa em đi bệnh viện.”

*A? Em đến bệnh viện làm gì? Anh bị thương à?” Vân Thư lo lắng Thời Cô kéo lòng bàn tay của Tạ Mẫn Hành, kiểm tra cần thận một lượt rôi vui vẻ nói: “Anh không sao.”

Tạ Mẫn Hành nhìn vết thương trên cổ Vân Thư, đôi mắt đen sâu thắm, anh hối hận buông cô ra, trong lòng muôn đâm anh ta nghìn nhát: “Anh không sao, em đến bệnh viện kiểm tra, n sẽ đi với em.

Vân Thự lắc đầu: “Em không đi, em muôn vệ nhà.”

“Nghe lời, nhất định phải đi.”

Trời quá tối đến nỗi Vân Thư không thể cảm nhận được vết máu trên cổ, phải đến khi ra ngoài nhìn đèn đường và gương xe, cô mới nhận ra trên cô mình có vết máu.

“Cổ em đang chảy máu, là do anh ta, lúc đó em nên đá anh ta thật mạnh, khiến anh ta liệt nửa người. Đau quá đau quá.” Vân Thư sờ vào cổ, không nhịn được mà kêu ca: “Chồng, sao lúc nãy anh không đánh anh l đi.

Hức hức, đau quá.”

“Ngoan, anh đưa em đi bệnh viện, nhanh lên xe.”

Vân Thư tự mở cửa xe, luồn như con cá trạch vào: “Mau đi chồng.”

Tạ Mẫn Hành thấy cô vội vàng, biết không có gì nghiêm trọng. Tuy nhiên, vân phải băng bó và khử trùng.

Đường ban đêm rất ít xe cộ, Tạ Mẫn Hành phóng xe rất nhanh, hai người họ dừng ở bệnh viện gần nhát để băng bỏ.

Bông cồn lạnh lẽo chạm vào cổ Vân Thư, lạnh buốt, không nhìn thấy cũng có thể cảm nhận được, trong đâu Vân Thư đã hiện lên vô số cảnh tượng kinh dị, tất cả đều vô cùng lu đại.

Vân Thư rụt cô: “Không, em không băng bó, chảy chút máu không thể chêt được.”

Tạ Mẫn Hành ngồi bên cạnh Vân Thư, cánh tay thon dài tự nhiên ôm lấy Vân Thư: “Nhất định phải băng bó, vết thương nhiễm trùng thì II sao, đây chỉ là khử trùng tiêu độc, không đau.”

Vân Thư nghiêm túc nói: “Là cồn, anh nói không đau, nhưng lúc đó nó không có cứa trên người anh, anh tự nhiên không cảm thây đau.”

“Cứa trên người em, đau lòng anh, anh dễ chịu à?” Tạ Mẫn Hành một tay ấn vào tay Vân Thư, một tay ấn đầu Vân Thư, giống như một đứa trẻ, không quên dặn dò: “Đừng cử động.”