Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 289




Chương 289

Rất lâu sau Tạ Mẫn Tây vẫn không nói gì, Tạ Mẫn Hành nói thẳng: Vân Thư, ra đây, điện thoại em reo rồi.”

Vân Thư sờ túi áo thấy điện thoại không ở trên người: “Ử, được, em giảng để cho Mẫn Tây đã.”

Tạ Mẫn Tây nhỏ tiếng hỏi: “Chị dâu, hai người sao thê, anh hai em tức giận đên nỗi gọi thắng tên chị rôi.”

Vân Thư nói: “Gọi tên chị thì sao, chị cũng không phải chưa từng gọi tên anh hai em. Đừng kinh ngạc như thế.”

Tạ Mẫn Tây chau mày: “Không. giống, bình thường lúc anh hai em gọi tên đầy đủ của người nào đó tức là anh ây tức giận rồi.

Tuy rằng miệng Vân Thư nói đừng ngạc nhiên, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu.

Trỏ về phòng ngủ, Tạ Mẫn Hành vẫn đang đọc báo, Vân Thư cầm máy lên xem sô điện thoại, Tạ Mẫn Hành không bỏ qua sự kinh ngạc trong ánh mắt cô, lầm bẩm: “Tại sao đột nhiên anh ấy lại về nước.”

“Người đàn ông gọi điện tới là ai?”

Anh mắt của Tạ Mẫn Hành không rời khỏi tờ báo, Vân Thư né tránh giải thích: “À, một người bạn. Không đúng, vừa nãy anh nghe điện thoại ròi sao?”

Tạ Mẫn Hành: “Ừ, Vân Thư, gọi cũng khá thân thiết, quan hệ không tôi nhỉ?”

Vân Thư không nhận ra Tạ Mẫn Hành đang ghen, cô cô ý vứt sạch môi quan hệ giữa hai người: “Quan hệ cũng chỉ như thề thôi, em ra ngoài gọi HH cuộc điện thoại, anh đọc báo tiếp.

Vân Thư vừa bước ra khỏi cửa phòng, tờ báo trong tay Tạ Mẫn Hành lập tức trở thành một thứ giây lộn bị vứt trong thùng rác.

Trong chỗ nghỉ chân ở sân sau, Vân Thư nhìn sô điện thoại, do dự một lúc mới bâm sô gọi lại.

“Alo, Vân Thư, em đang ở đâu thế?

Bây giờ anh trai em đang phải chịu đựng ánh nắng như thiêu như đốt ở công của biệt thự Vân Đoan, em đến đây đón anh nhanh nhé, anh sẽ có thưởng.”

Vân Thư nghe thấy những lời nói linh tỉnh của anh ấy, cơn tức giận dồn nén báy lâu nay lập tức tan biên: “Giang Quý, đáng đời, nắng chiệu chết anh luểi đi. Tại sao anh lại về thế?”

“Về tặng cho em gái anh một phần thưởng. Rốt cuộc em đang ở đâu?

Anh đi tìm em, có chuyện muốn hỏi em, em nhanh lên đi.”

“Thành phố A.”

“Hả, con bé này, thực sự đậu vào đại học A rồi sao? Không tôi, không tỒI, anh sẽ thưởng lớn cho em.

Vân Thư lấy tay chọc vào chiếc cọc gỗ, vẻ mặt ấm áp như gió xuân: *Khinh Khinh cũng ở thành phó A, bây giờ anh soạn lời sản đi, chuẩn bị giải thích với bọn em.”

“Em gái Lâm cũng ở đấy sao, sớm biết thế đã bảo ba anh mua lại cả trường đại học A, còn có thể giúp hai người em gái tiết kiệm không ít tiên học phí. Nhưng chuyện anh VỀ nước đừng nói cho Khinh Khinh biết, anh sẽ gặp và giải thích cho em nghe trước đê em xem có được không.”

Vân Thư gật đầu: “Cũng được, gặp nhau ở công trường đại học A.”

Sau khi cúp điện thoại, Vân Thư chạy qua một con đường nhỏ quay lại phòng ngủ, Tạ Mẫn Hành đứng ỏ ở tầng ba đã nhìn thấy rõ nhất cử nhất động vừa nãy của Vân Thư.

Tạ Mẫn Hành cứ đứng ở cửa sổ, đút một tay vào túi, giữ nguyên dáng vẻ đó không nhúc nhích.

Vân Thự trở lại phòng ngủ, lập tức chạy thắng vào phòng thay đô, ôm ra một đồng áo quân mới mà cô chựa mặc, những thứ này. đều là Tạ Mẫn Hành có ý đặt may riêng cho cô. Vân Thư đứng trước gương, thử một bộ đồ cảm thấy không hài lòng thì tiếp tục thử những bộ khác.