Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 286




Chương 286

“Chỉ có em kết bạn sao?” Lần đầu tiên Vân Thư hoài nghỉ chỉ số thông minh của Tạ Mẫn Tây, Tạ Mẫn Tây: “Kết bạn rồi, mặc kệ thật hay giả, cứ thử xem sao.”

Tạ Mẫn Tây lắc đầu: “Trên mạng anh ây tên là Tứ Quý, em gọi là Lạc Diệp.

Chị dâu, bây giờ phải làm gì đây?”

Vân Thư gãi đầu: “Em gọi chị đến đây là muốn chị xuất cho em chiêu gì đó đúng không?”

Tạ Mẫn Tây: “Em cũng không biết.”

Vân Thư: “Chị… chị xem như đã biết, bây giờ em chỉ là mở mắt mờ, cũng không biết nên nói gì với anh ta, từng Khôi biết nên giải thích cho gia đình như thế nào đúng không?”

Tạ Mẫn Tây: “Ừm, đúng như vậy đó chị dâu, em phải làm sao đây?”

Vân Thư: “Bây giờ em có thể làm g Ngủ đi. Em ngủ đi, chị mượn nhà vệ sinh của em một chút, bụng hơi đau.”

“ÒI” Vân Thư đưa ra rất nhiều ý nghĩ cho Tạ Mẫn Tây, tóm lại chính h: ‘Em ngủ trước đi, việc này ngày mai hãng nói. Hôm nay làm hòa hoãn lại trái tim kích động của em đi.”

Vân Thư đi ra khỏi phòng Tạ Mẫn Tây, lắm bẩm: “Tứ Quý, Diệp Lạc đúng là thần kỳ, còn hiệu trưởng tương lai, ha, cô gái nhỏ đơn thuận quá nôi.”

Vân Thư luôn cảm thấy hình như cô đã bỏ lỡ cái gì đó: “Tứ Quý, hiệu.

trưởng tương lai của Thương Kiều, sao lại quen thuộc như vậy.

Tạ Mẫn Hành tắm nước lạnh xong chỉ quân một chiếc khăn tắm, cơ bắp cường tráng dưới ánh đèn tỏa ra nh sáng mê người, toàn thân anh đều tràn ngập nội tiết tố nam tính.

Vân Thư đầy cửa đi vào, thấy thé, hít sâu một hơi, nhớ tới chuyện vừa rôi, mặt Vân Thư như hoàng hôn, không được không được, chạy ngay thôi.

Tạ Mẫn Hành nhìn Vân Thự đóng cửa chạy xuống lầu, Tạ Mẫn Tây nằm trên giường không bao lâu, Vân 1h lại tới. Cô ây hỏi: “Chị dâu, sao chị lại quay lại?”

Vân Thư tùy tiện nói một lý do: “Chị cảm thấy chuyện của em SAU phải suy nghĩ thật kỹ, chúng ta in: luận thảo luận đi.”

Tạ Mẫn Tây khó hiểu: “Còn thảo luận như thế nào?”

Vân Thư: “Thảo luận thảo luận. Tối nay chị sẽ ngủ ở chỗ em.”

Cho dù là nằm trên giường, không thấy Tạ Mẫn Hành, trái tim Vân Thư đều loạn nhịp, dáng người của Tạ Mẫn Hành, hương vị của anh, nụ hôn của anh, còn có sự si mê của cô.

“Không được không được, Vân Thư, đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa.”

Càng ám chỉ cho mình, càng nhớ tới cảm giác tay Tạ Mẫn Hành chạm vào da thịt cô.

Vân Thư lắc đầu trong chăn, Tạ Mẫn Tây năm sập trên giường, khuỷu tay đặt trên gồi, hai tay chồng căm nhìn Vân Thư điên cuồng lắc đầu: “Chị dâu, chị không sao chứ?”

Vân Thư: “A, không sao. Em cứ tiếp tục nói đi.”

Đêm nay Vân Thư đã nằm mơ về phương diện liên quan đến Tạ Mẫn Hành.

Tỉnh lại, cô nhìn xung quanh: “Tại sao mình lại trở về rồi?” Nơi này không phải là phòng ngủ của cô sao, tôi hôm qua không phải đang ngủ với Tạ Mẫn Tây sao?

Cô xuống lầu, cũng không phát hiện Tạ Mân Hành, Vân Thư mới thở phào nhẹ nhõm, không thấy tốt, không c gặp sẽ không xấu hồ. Giác mộng tôi hôm qua lại hiện lên trong đâu cô, Vân Thư chạy trốn về phòng ngủ của mình, nằm sắp trên giường đắp chăn.