Chương 246
Để trả thù cho Mộng Kỳ, anh ta đã tiệp cận Cao Duy Duy, rủ cô ta đi uống rượu vào lúc nửa đêm, đánh thuốc, tất cả mọi thứ như Mộng Kỳ nói, từng bước một, dẫn về nhà, lột s@ch quân áo của cô ta rồi chụp ảnh, kết quả thuộc phát huy tác dụng, sau đó anh ta cũng khó ao khống chế bản thân mình và.
Có mấy lần, anh ta ép Cao Duy Duy, luôn nói với bản thân chụp ảnh vì muôn sỉ nhục cô ta, thực tế anh ta biết là vì bản thân: anh ta không kìm được mà muốn nếm mùi vị của cô ta.
Anh ta vôn muôn đưa ảnh cho tay săn ảnh, muôn Cao Duy Duy trở thành trò hề, đêm đó, sau khi anh ta biết đây là lẫn đầu tiên của Cao Duy Duy, tôi tim anh ta đã rung động.
Sự có ảnh lần này, anh ta chiêm phân lớn, anh ta đã quyết định sẽ chuân bị làm gì đó, đột nhiên bức ảnh biến mắt, Bạch Phàm biết là do bạn trai cũ của cô ta đã làm.
Lúc đó không biệt bạn trai của Cao Duy Duy là ai, anh ta nghe ngóng được từ nơi khác. Tạ Mân Hành, con cháu nhà họ Tạ, cháu đích tôn Tạ Thương Quân, người thừa kế của nhà họ Tạ.
Bí ẩn về nhà họ Tạ g giống như một tảng băng trôi, mọi bí ân đều được giâu kín dưới mặt nước, mà những gì được tiết lộ cho mọi người chỉ là phân nôi của tảng băng. Cho dù nhự thế, thế lực tài chính của họ bao gôm cả quyên lực không phải là thứ mà các quốc gia bình thường có thể lay chuyên được.
Ảnh đã mắt, nhựng sự việc vẫn chưa kết thúc, USB vẫn chưa có tung tích, USB còn thì vẫn là một mối nguy hiểm tiềm ấn.
Bảy giờ sáng, Vân Thự lăn lộn trên giường, ngồi dậy: “Chồng?”
Tạ Mẫn Hành đầy cửa bước vào: “Dậy đi, anh chuẩn bị kem đánh răng cho em tôi.”
Vân Thư bò trên giường rồi giang tay ra nói: “Ông xã, đề cảm ơn, em muôn thưởng cho anh một cái ôm.”
Tạ Mẫn Hành cười một cách cưng chiều rồi đi về phía trước ôm Vân Thư nói: “Chồng em không chỉ muốn mấy chuyện này.” Vừa nói, anh vừa đặt tay lên đâu Vân Thư, hôn cô một cách chậm chạp.
Vân Thư rùng mình, mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra.
Tạ Mẫn Hành buông cô ra: “Xuống giường tắm rửa rồi ăn cơm.
Hotsearch trên Weibo vẫn còn đó, nhưng không còn ảnh. Chỗ dựa của Cao Duy Duy lại lên hotsearch.
Trên đường đi làm, Vân Thư hỏi: “Chồng, có phải nữ thần đắc tội ai rồi không?”
Tạ Mẫn Hành nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Anh không biết.”
Vân Thư: “O, ngày hôm qua nữ thân gọi điện hỏi em tay săn ảnh trông như thê nào, còn nói hôm nay gặp mặt, có thế hôm nay không gặp được rôi.”
Tạ Mẫn Hành nhớ tới cuộc điện thoại ngày hôm qua, Cao Duy Duy hẹn gặp Vân Thư, cuội cùng còn bày tỏ sự chúc phúc đến hai người họ.
Nếu không phải câu nói cuối cùng “Vân Thư, cô và Tạ Mẫn Hành thất xứng đôi. Chúc hai người mãi hạnh phúc bên nhau cả đời.” Thì Tạ Mẫn Hành sẽ không chủ động: đưa tay ra giúp cô ta. Dù là người yêu cũ.
Có lúc Tạ Mẫn Hành thực sự rất bạc bẽo.
Xe đến công ty, Tạ Mẫn Hành giải thích với Vân Thư: “Hôm nay cô đa hẹn em, em đừng đi một nn, lần trước đừng quên đám đông đó. Nếu có người hẹn em, em gọi điện báo trước cho anh.”
Vân Thư: “Yên tâm.”
Buổi chiều, có người hẹn Vân Thư, còn là thân tượng của cô.
“Thần tượng? Là nữ thần tìm tôi sao?” Vân Thư hỏi.
Bạch Phàm nói: “Hôm qua, lúc hai người gọi điện tôi ở ngay bên cạnh, hồm nay cô rảnh không?”