Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 236




CHƯƠNG 236

“Cháu có trách nhiệm gì? Cháu tốt bụng chữa bệnh cho cô ấy, người có trách nhiệm chỉ có kẻ lợi dụng sơ hở để hại chết Chúc Yên thôi. Tô Nhược Hân, không liên quan đến cháu, cháu đừng tự trách.” Tăng Hiểu Khê ở bên cạnh thấy Tô Nhược Hân ôm chuyện vào mình thì trong lòng lập tức không vui.

Nói rồi bà ta kéo Tô Nhược Hân ra sau lưng như bảo vệ gà con: “Chúc Cương, cậu không được vu khống Tô Nhược Hân nữa, nếu không cậu không qua được cửa ải của Tăng Hiểu Khê tôi đâu.”

“Được.” Chúc Cương gật đầu: “Xin lỗi, tôi đi trước đây.” Bây giờ anh ta chỉ một lòng muốn điều tra xem ai là kẻ đã hại chết Chúc Yên.

Chúc Cương quay người rời đi.

Chúc Hứa vẫn đang trong lòng anh ta.

Cậu nhóc thấy sắp phải rời xa Tô Nhược Hân thì chợt bật khóc lớn: “Cháu muốn chị Tô, chị Tô có thể gọi mẹ tỉnh lại, cháu muốn mẹ.”

Cậu bé vừa khóc, Tô Nhược Hân đã đau lòng: “Chúc Cương, có thể giao Chúc Hứa cho tôi trước không?” Chúc Cương là đàn ông, tính tình còn nóng nảy, Tô Nhược Hân cảm thấy để người đàn ông côn đồ cắc ké như anh ta chăm sóc chị Yên thì anh ta chẳng thể chăm sóc nổi.

“Cháu muốn chị Tô.” Chúc Hứa vừa nghe yêu cầu của Tô Nhược Hân thì càng khóc dữ hơn.

Chúc Cương lại dừng lại, chần chừ một lúc rồi đặt Chúc Hứa xuống: “Phải ngoan, nghe lời, không được thêm phiền phức cho chị Tô, khi nào bác có thời gian sẽ đến đón cháu.”

“Vâng vâng, cháu muốn chị Tô, cháu muốn mẹ.” Cậu bé lại chạy về vòng tay của Tô Nhược Hân, khóc nức nở.

Chúc Cương rời đi.

Những người mặc thường phục cũng đi.

Chỉ còn lại ông lớn ba nơi là Tăng Hiểu Khê, Lương Viễn, Hạ Thiên Tường và thuộc hạ của họ.

Tô Nhược Hân thở phào nhẹ nhõm, bế Chúc Hứa nhìn ba ông lớn, sau đó nói nhỏ: “Ai có thể thuê cho cháu một căn nhà nhỏ không? Một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm là được.”

Cô luôn cảm thấy Chúc Yên vì mình mà chết, vậy nên bây giờ cô cảm thấy mình mắc nợ Chúc Hứa, muốn chăm sóc cậu bé tử tế.

“Em không chăm sóc Chúc Hứa được đâu, cứ để đó cho tôi.” Hạ Thiên Tường chỉ cần nghĩ đến có thể sẽ có một cậu nhóc chiếm lấy Tô Nhược Hân là lại buồn bực, anh không đồng ý.

“Đúng, cháu là học sinh cấp ba, còn phải đi học, làm gì có thời gian chăm sóc đứa bé này, cứ giao cho bác đi, dưới trướng tập đoàn Phượng Lộc có các trường mầm non, trường tiêu học và trung học cơ sở tư thục, đưa đứa bé này đến trường mầm non mới là hợp lý.”

Tô Nhược Hân hít mũi: “Cậu bé còn cần có nhà.”

“Cậu bé có bác rồi.”

“Bác thấy Chúc Cương có thể chăm sóc được cậu bé không?”

“Hình như không thể.” Lương Viễn trầm tư giây lát rồi đưa ra kết luận.

Mấy người bàn bạc về chố về của chị Yên như bên cạnh không có người.

Chúc Hứa vẫn luôn nằm bò trên vai Tô Nhược Hân nghe tới đây thì nói nhỏ vào tai cô: “Em chỉ ở cùng chị Tô thôi, chị Tô có thể tìm mẹ về cho em đúng không?”