Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 235




CHƯƠNG 235

“Có thể bảo họ đi được chưa?” Tô Nhược Hân nhìn về phía người mặc thường phục, nếu Chúc Cương nghe những lời vừa rồi mà vẫn cho rằng cô là người hại chết Chúc Yên thì anh ta đúng là thiểu năng trí tuệ.

Chúc Cương lúc này mới phản ứng lại, những người mặc thường phục vẫn đang chờ đưa Tô Nhược Hân đi, anh ta quay người nghiêm túc nói: “Là tôi báo cảnh sát, bây giờ tôi rút đơn tố cáo cô Tô Nhược Hân, các anh thả cô ấy đi.”

“Để chúng tôi xin chỉ thị đã.” Người mặc thường phục nói xong thì gọi điện thoại, nhưng Tô Nhược Hân đã không còn quan tâm nữa, vì có Chúc Cương ra mặt, lại thêm ba ông lớn ở đây, cô tin những người mặc thường phục này sẽ không còn bắt mình nữa.

“Chúc Cương, tôi còn có chuyện muốn hỏi anh.”

“Cô nói đi.” Tuy vẫn chưa tra ra ai là người hại chết em gái của mình, nhưng khi đã biết rõ không phải Tô Nhược Hân, Chúc Cương cũng thay đổi thái độ với cô.

Anh ta bắt đầu cảm thấy áy náy vì lúc trước đã vu oan cho Tô Nhược Hân.

“Ai xúi giục anh đưa người đến tập đoàn Hạ Thị gây chuyện vậy?” Chuyện này cô cung phải hỏi rõ ràng, bởi vì nếu không vì cô, tập đoàn Hạ Thị sẽ không bị liên luỵ.

“Một cuộc gọi nặc danh.”

“Có người gọi điện thoại nặc danh cho anh, bảo anh đến tập đoàn Hạ Thị gây chuyện?” Tô Nhược Hân giật mình, tuy đã đoán trước được có người đổ dầu vào lửa, nhưng không ngờ người đó lại trực tiếp gọi điện bảo Chúc Cương.

Đối phương phải tích cực nhường nào đây?

“Đúng, đối phương nói cho dù biết là cô hại chết Yên, nhưng cô có người anh rể là Hạ Thiên Tường bảo vệ, chúng tôi không thể động đến cô, vậy nên người đó bảo tôi đến tập đoàn Hạ Thị gây chuyện, khi đó lớn chuyện Hạ Thiên Tường sẽ không bảo vệ cô nữa, tôi mới có thể trả thù thay Yên, mới có thể đưa cô vào tù được.”

“Số điện thoại đó…”

“Không cần, bây giờ chắc chắn chẳng gọi được cho số điện thoại đó đâu.” Hạ Thiên Tường đứng sau Tô Nhược Hân vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.

Anh cũng chỉ ra điểm mấu chốt.

“Vậy sao?” Chúc Cương không tin lẩm bẩm, sau đó lấy điện thoại ra gọi vào số đó, quả nhiên điện thoại thông báo đối phương đã tắt máy.

Gọi lại cũng vẫn như vậy.

Chúc Cương ngu người, ngẩn ra vài giây mới định thần lại: “Cậu Hạ, là lỗi của tôi, tôi đã vu oan cho Tô Nhược Hân, cũng liên luỵ đến người đã từng cứu Yên là anh, tôi là một tên khốn.”

“Tôi nói rồi, tôi chưa bao giờ định cứu Chúc Yên, lần đó là ý của Tô Nhược Hân, tôi chỉ đưa cô ta lên bờ rồi gọi người đưa đi thôi.”

Hạ Thiên Tường nhắc lại lần nữa khiến Chúc Cương càng xấu hổ hơn: “Cô Tô, xin lỗi cô, tôi sai rồi, vì Yên đã chết nên tôi nhất thời quẫn trí, bị người khác lợi dụng sơ hở cho rằng là cô, tôi xin lỗi.”

Đều nói dưới gối đàn ông có vàng, nhưng lúc này Chúc Cương nói một hồi lại định quỳ xuống.

Tô Nhược Hân vội vàng bước tới, kéo Chúc Cương: “Chị Yên đi rồi, tôi cũng rất buồn, nếu không vì tôi kê thuốc cho chị ấy để kẻ khác thừa cơ lợi dụng thì chị ấy sẽ không đi, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm.”