Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 231




CHƯƠNG 231

“Anh Chúc nghĩ lại xem, sau khi cô Chúc sắc thuốc rồi uống, trong nhà anh có ai đến không?”

“Lúc trước không có, nhưng khi độc phát tác thì có mấy người hàng xóm đến.” Chúc Cương nhớ lại, nghiêm túc trả lời, chyện liên quan đến cái chết của Chúc Yên, lúc này anh ta cũng phải nghiêm túc.

Không biết vì sao lúc này nhìn Tô Nhược Hân và Phương Tấn, anh ta lại có cảm giác mình đã vu oan cho cô.

Hoặc là cái chết của Chúc Yên thật sự có hung thủ khác cũng không chừng.

“Vậy anh đã đổ bã thuốc bao giờ chưa?”

“Chưa.” Chúc Cương thành thật trả lời.

“Vậy Chúc Yên thì sao?”

“Yên đã bị độc phát tác rồi, còn chẳng nói được, không đi được thì làm gì có tinh lực đi đổ thuốc, không thể nào.”

“Nhưng bã thuốc trong căn nhà thuê của cô ấy thật sự đã biến mất, anh nghĩ những bã thuốc ấy tự mọc cánh bay ra ngoài à?” Phương Tấn tiếp tục truy hỏi.

“Anh nói bậy bạ gì đấy, sao có thể thế được?” Chúc Cương lườm Phương Tấn.

“Đúng là không thể như thế, vậy nên có người đã nhân lúc cô Chúc phát độc mà vào lấy bã thuốc trong thùng rác phòng bếp của cô ấy.”

“Tại… Tại sao?” Có cảm giác như sắp không thở nổi, giọng Chúc Cương cũng run lên.

“Điều này thì anh phải hỏi người lấy trộm bã thuốc rồi.”

“Nhưng nếu bã thuốc đã bị âm thầm lấy đi thì sao anh có thể chứng minh bã thuốc anh tìm được là bã thuốc Chúc Yên em gái tôi đã dùng?”

“Đúng là tôi không thể chứng minh, thật ra bã thuốc này không phải tôi tìm được, tôi cũng không có khả năng đó.”

“Vậy là…” Chúc Cương bị Phương Tấn làm cho rối bời.

Phương Tấn nhận được ánh mắt của Chúc Cương, bình tĩnh cầm lấy điện thoại bấm một dãy số rồi dịu giọng nói: “Vào đi.”

Anh ta nói xong thì nhìn nơi mình vừa đi vào.

Mọi người cũng nhìn theo tầm mắt của anh ta.

Đám người vừa mới tụ tập giờ phút này lại nhường ra một lối đi, mà ở cuối lối đi có một em bé nhỏ nhắn xinh xắn chừng bốn năm tuổi, rất đáng yêu.

Chỉ là rõ ràng xinh xắn đáng yêu nhưng hai mắt cậu bé lại sưng đỏ, hiển nhiên mới khóc không lâu, còn khóc rất nhiều.

“Chúc Hứa?” Tô Nhược Hân ngẩn ra, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Chúc Hứa sẽ tới nơi như thế này.

Thi thể của mẹ cậu bé là Chúc Yên đang đặt ở đây, nếu cậu bé nhìn thấy chắc chắn sẽ rất buồn.

“Tiêu Hứa, cháu tới đây làm gì?” Chúc Cương sững sờ, thật sự không ngờ cháu trai nhỏ của mình lại tới nơi thế này.

Hơn nữa xem ra có vẻ là do Phương Tấn đưa cậu bé tới, chỉ là lúc này mới để cậu nhóc lộ diện mà thôi.

“Chị Tô, bác.” Cậu bé vung hai cánh tay nhỏ bé, đôi chân nhỏ nhắn ngắn cũn chạy như bay về phía hai người.

Mắt Chúc Cương càng đỏ hơn, anh ta giang rộng vòng tay để bế Chúc Hứa.