Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 200




Chương 200

Vân Thư ghé sát Tạ Mẫn Hành hỏi: “Ba say rôi sao?”

Không đợi Tạ Mẫn Hành trả lời, ông Tạ để uy quyên mở lời trước.

Ông ấy được con gái dắt đến trước mặt Tạ Mẫn Hành, chỉ vào anh nói: “Thằng nhóc con, sau này con đi xã giao đi, đừng có đỗ mây việc này lên người ba, sau này ba phải vê nhà sớm một chút.”

“Ba, là ba muốn đi xã giao mà.” Tạ Mẫn Hành có lòng nhắc nhở.

Ông Tạ lập tức phủ nhận: “Vớ vẫn.”

Cuối cùng, ông Tạ lại nói gì đó một cách qua quýt, kéo Tạ Mẫn Tây lúc là con gái, lúc là bảo bối.

Tạ phụ nhân trông có vẻ buồn phiền, đây ‹ đây bả vai Tạ Mẫn Hành: ‘Đỡ ba con về phòng đi.”

Sáng sớm tinh mơ, bầu không khí mát mẻ, ánh ban mai vào buổi sáng rất âm áp, hai người ngủ trên giường vô cùng lười biếng.

Đêm qua, Tạ Mẫn Tây kéo Vân Thư đến ngủ cùng cô ây, Vân Thư: “Chị ngủ với em, vậy chồng chị thì sao?”

Tạ Mẫn Tây trợn trắng mắt: “Chị hay thật đấy, chị ngủ với em, anh em mới có cơ hội ngủ giường chứ.”

Vân Thư vốn dĩ chỉ đùa giỡn: “Anh của em sớm đã ngủ giường rồi.”

Lúc này, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa số chiều rọi vào bắp chân đang lộ ra với đôi cánh tay thon dài như hoa sen ngọc ngà của hai cô gái, Vân Thư và Tạ Mẫn Tây mỗi người một góc chăn bông, phân chăn bông ở giữa ôm trọn lây một khoảng Hi chiêc chăn bông màu hông dịu dàng bị ánh sáng phản xạ lên thân người toàn màu hồng.

Tạ Mẫn Tây trở mình, Vân Thư khẽ cử động giây lát rồi cả hai tiếp tục ngủ.

Tạ Mẫn Hành mở cửa phòng Tạ Mẫn Tây, nhìn thầy cảnh tượng này, anh không nỡ đánh thức hai người họ, lặng lẽ đóng cửa lại, tìm Tạ phu nhân: “Mẹ, con đi ra ngoài, Vân ñhh có hỏi thì nói con đi tìm Tân Ngũ.”

Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé. Link tải nhé các bạn

Tạ phu nhân gật đầu, nếu như bình thường chắc chắn con trai bà sẽ không nói cho bà nghe anh sẽ đi đâu, hôm nay Tiểu Thư vẫn chưa thức dậy, anh lo lăng Vân Thư thức dậy sẽ đi tìm anh cho nên đã dặn bà ấy trước.

Gần trưa, hai người trên giường rốt cục cũng duỗi thẳng người thức dậy.

“Dễ chịu!” Vân Thư xoa xoa mái tóc bồng bènh, phát ra âm thanh nhỏ từ tận đáy lòng.

Tạ Mẫn Tây nằm trên giường như cá mặn, ngây người nhìn trân nhà: “Chị dâu, trong nhà thật sự rất thoải mái, giường mêm mại, nước âm nóng, không cân tranh giành thức ăn, ngủ cũng dậy một cách tự nhiên, không cần giặt đồ, còn có wifi”

Vân Thư: “Không phải em có 3G sao.”

“Chị dâu, 3G có lúc không có tín hiệu thì tính làm gì!”

“Em ở trường học thảm vậy sao?”

“Chị nghĩ thử xem, cứ hai tuần là tổ chức buổi. lễ trọng đại, có thể không thảm sao.”

Vân Thư: “Dù sao thì ba chúng ta cũng ‹ đã đưa ra ý kiến. Nếu em. muốn chuyên về Thương Kiều, có thể thực hiện điêu đó ngay tức khắc. Còn về phía anh trai của em thì chị không chắc.”

Tạ Mẫn Tây: “Không, nếu em có thể tự chuyển đi thì cũng có thể tự chuyền về.”

Vân Thư nhìn Tạ Mẫn Tây, cười “hì hì”, như thể cô đang nhìn “thấy chính vẻ ngoài bướng bỉnh của mình ở Tạ Mẫn Tây.