Chương 166
Buổi chiều, mắy nhân viên quay lại phát hiện trên bàn mỗi người họ có một ly trà sữa, còn là của tiệm đối diện công ty, không. chỉ ngon mà còn đất, thỉnh thoảng uỗng một ly còn được, thường xuyên uống thì lại không dám.
Vân Thư đứng dậy nói: “Xin chào mọi người, tôi tên là Vân Thư, sau này xin mây anh chị chỉ giáo nhiều hơn.”
Một nhân viên mặc trang phục trong số đó hỏi Vân Thư: “Tất cả đều là cô mua sao?”
Vân Thự bật cười: “Ừm, vừa rồi lúc xuông lầu mua đồ, không biết khẩu vị của mọi người nên đã mua trà sữa truyền thông.”
Mọi người đều nhìn nhau, trong lòng đều đang nghĩ tiền trà sữa hôm nay của Vân Thư là hai ngàn tệ đúng không?
Vân Thư nhìn biểu cảm của mọi người, biết ngay nhân viên bộ phận ngoại giao muôn nhớ kỹ cô, có Thêm nhiêu tâng tò mò về cô.
Buổi chiều có nhân viên Nara chủ, động hẹn Vân Thư: “Vân Thư, buồi chiều làm gì vậy?”
Vân Thư: “Không có việc gì, máy tính của tôi vẫn chưa đến.”
Nara: “Nếu cô có việc thì có thể sử dụng máy tính của tôi.”
Vân Thư: “Cảm on, nếu có nhu cầu, tôi sẽ đi tìm cô.”
Sau khi Nara đi, có một nhân viên nam nói với Nara: “Biết có người giàu thì cô sẽ bám theo, nhưng sao phụ nữ cũng bám luôn vậy?”
Nara lắc ghế của nhân viên nam đang nói chuyện: “Anh quản được sao?”
Nhân viên nam: “Huống hồ vẫn chưa biết rốt cuộc cô ấy có tiên hay không Trà sữa này không nói lên bât cứ điều gì cả.”
Nara: “Cái này thì anh không hiểu rồi, anh xem toàn thân Vân ” đều là một thân thương hiệu, vượt qua một tháng lương của anh đó. Túi xách của cô ây có lẽ là hàng nhái thương hiệu, nhưng hàng nhái thương hiệu đó cũng phải mây vạn tệ đó.”
Nhân viên nam: “Túi xách lậu mà cô cũng ngưỡng mộ sao?”
Nara: “Chu Tuấn, anh thật sự không có mắt nhìn, chiếc túi đó chính là phiên bản giới hạn toàn cầu mới phát hành năm ngoái. Lương một năm của anh cũng không mua nỗi chiếc túi đó đâu.”
Nhân viên nam Chu Tuấn nói: “Năm trước đến bây giờ vẫn còn đắt như vậy sao?”
Nara: “Nếu không thì sao?”
Buổi chiều, quản lý Mao sắp xếp cho Vân Thư một SỐ công việc tương đối thoải mái, máy tính cũng đên, sau khi cài đặt vừa hay là ba giờ năm mươi phút, Vân Thư còn chưa bật máy tính, quản lý Mao đã nói: “Gần đây mọi người đều rất có găng, hôm nay được cập trên thông báo bốn giờ có thể tan làm, cho mọi người thả lỏng thả lỏng.”
Chu Tuấn: “Hôm nay mới đi làm ngày thứ hai mà.”
Quản lý Mao: “Cậu muốn tăng ca sao?”
Chu Tuấn thu dọn đồ chưa đến mười giây, nhìn đồng hồ: Quản lý, còn tám phút nữa là tan ca rồi.’ Quản lý Mao vặn eo trỏ về phòng làm việc, Vân Thư nhìn lấy biểu cảm ngạc nhiên của mọi người, trong lòng thâm suy đoán phải đợi đến khi tan ca mới có thể xác thực.
Vừa đến bốn giờ, Chu Tuần chạy đi đầu tiên.
Những nhân viên khác cũng đi h ngoài, trong thang máy chật cứn người nên Vân Thư không chen Nào nữa.