Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 155




Chương 155

Ông nội Tạ buông đũa nói: “Cho ông theo với.”

Tạ Mẫn Tây kinh ngạc ho “Khụ khụ”.

Vân Thư: “Chậc…”

Ông nội Tạ mất hứng: “Sao thế?”

Vận Thư: “Ông nội, ông dám thả thiên hầu không?”

Ông nội Tạ: “Ông nội con còn từng băn cả đại pháo, con thử nói xem ông sợ không?”

Một giờ sau…

“Tiểu Thự, con đi đánh lửa đi.” Ông nội Tạ đây Vân Thư, để Vân Thư đi châm hộ Vân Thư: “Ông nội, ông đi đi. Con không dám châm.”

Ông nội Tạ: “Ông nội đây không phải lớn tuổi rồi sao, Mẫn Tây mau đi đi.”

Vân Thư cũng vội vàng đây: “Mẫn Tây, em đi đi, đây là ông nội bảo em đi đấy.”

Tạ Mẫn Tây nhìn lên trời: “Chị dâu, em cảm thây hơi mệt, hay là để em về ngủ đi?”

Vân Thư lại chuyên đổi trận doanh: “Ông nội, con cảm thấy Mẫn Tây nói rất đúng. Chúng ta mỗi người bản một hộp pháo hoa rồi vê ngủ đi?”

Ông nội Tạ gật đầu: “Ông đứng xem là được.”

Một ông lão chông trượng, hai thiêu nữ mỗi bên một người, trước mặt còn có đèn sao lập loè, một người câm trong tay hai cây pháo hoa, hai tay lắc lư, vẽ đủ hình dạng, dưới bóng đêm bao phủ lại vô cùng âm áp.

Tạ Mẫn Hành đứng ở sau cùng, lấy điện thoại di động ra chụp lại cảnh này.

Tạ Mẫn Thận đi tới, nói: “Anh cả, thật ra cưới được cô gái như chị dâu cũng rất tốt.”

Những lời này lập tức khiến Tạ Mẫn Hành cảnh giác, thẳng nhóc này là có ý gì?

Tạ Mẫn Thận không biết trong lòng anh trai đang nghĩ gì, anh lấy nói: “Năm nay ăn tết vệ nhà vậy mà lại không muôn trở vệ bộ đội nữa.”

Tạ Mẫn Hành: “Em còn chưa xuất ngũ, đất nước còn cân em, đi đi.”

Tạ Mẫn Thận: “Anh, ngày kia em phải đi rồi, vé máy bay đã đặt ngày kia, lần này bị đưa ra nước ngoài bảo vệ hòa bình.”

Tạ Mẫn Hành nhìn em trai mình, hỏi: “Ống nội biết chưa?”

Tạ Mẫn Thận: “Ông biết rồi.”

Ông nội Tạ biết mà chẳng hề hé răng.

Tạ Mẫn Hành: “Ba với mẹ đều không biết sao?”

Tạ Mẫn Thận lắc đầu: “Em lo mẹ sẽ không chịu nổi.”

Tạ Mẫn Hành: “Đi đến nước nào?”

Tạ Mẫn Thận: “Đất nước đang bắt ồn nhất hiện nay.”

Dáng vẻ Tạ Mẫn Hành trông nhẹ nhàng bình tĩnh, quả thực trong lòng đã p lắng, không nguôi: “Cũng có thê rèn luyện.”

Tạ Mẫn Thận: “Sĩ quan như em đi đến đâu cũng nồi tiêng mà.”

Tạ Mẫn Hành an tâm hơn một chút: “An toàn là trên hét.”