Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 142




Chương 142

Có hoa mẫu đơn vào mùa đông lạnh giá tháng mười hai âm lịch sao?

Tạ phu nhân thích hoa mẫu đơn, nhà họ Tạ lúc mới về, ngày nào cũng dùng máy bay vận chuyển hoa mẫu si chỉ vì những bó hoa mẫu đơn phải là hoa thật, lâu về sau thì đây không phải là giải pháp lâu dài, không phải là sợ tôn tiên, nhưng vận chuyên qua lại bằng máy bay rât bất tiện, vì vậy, sau nhà họ Tạ mới có một cái lán, họ đặc biệt mời người đến trồng mẫu đơn, sau này khi Vận Thư kệt hôn, những cây mẫu đơn ở đây đều được cát ở lán vào sáng sớm.

Trên tường là một tác phẩm của Van Gogh ông nội Tạ đã mua với giá cao, nhưng có một khung ảnh màu nâu bên cạnh tác phẩm của Van Gogh, và bên trong là một mảnh giấy A4 ghi: Tên tôi là Vân Thư..

May thay, sân sau không dùng đê tiệp khách, thường là nơi sinh hoạt của gia đình, nhà ăn thì phải đi ra khỏi sả trung tâm, trong sảnh phụ sẽ có rất nhiều người hầu, ngoại tt trừ quản gia và hai người hầu lớn tuổi sẽ không có ai có thể đi ra sân sau.

Lúc này Vân Thư đang ở giữa ‹ cầu thang, nhìn bài báo cáo tổng kết đã được đóng khung, giận muôn bật cười.

Vân Thư nghĩ ra nhiều cách để gỡ nó, nhưng những cách ây cuôi cùng cũng bị cỗ “pass” hết.

Vân Thư tự an ủi: “Cũng may là nét chữ ưa nhìn, nên đi luyện thư pháp thoi Tạ Mẫn Hành đi xuống cầu thang, thây Vân Thư đang nhìn bài báo cáo đã đóng khung của mình.

Tạ Mẫn Hành dựa vào tay vịn cầu thang, đợi Vân Thư mở lời.

Vân Thư nhìn thấy Tạ Mẫn Hành, ô giả vờ như không nhìn thấy, quay nghệ đi xuông lâu.

Nhìn thấy Vân Thư, Tạ Mẫn Tây có chút sợ hãi, nhưng vân gọi một tiêng: “Chị dâu.”

Vân Thư gật đầu. trả lời, không nói nhiều, lập tức mở cửa bước ra ngoài.

Mấy ngày trước khi quấn đèn sao, Vân Thư đã nằm rất thoải mái, Vân Thư đang nằm trên một nơi cao, thấy nhà họ Tạ có một nơi thích hợp cho người Tây Tạng.

Vân Thư đi ra đến nơi đó, khom lưng ép người chui vào hòn non bộ.

“Ôi! Vân Thư cảm thán một câu.

Tạ Mẫn Hành nhìn Vân Thư đi ra ngoài, anh lặng lẽ theo sau.

Nhìn thấy Vân Thư chui xuống non bộ cách đó không xa, đi theo cô.

Sắp đến giờ ăn trưa, Vân Thư mới chậm rãi đi ra ngôi ngây ở đó gân hai tiếng đồng hồ.

Vân Thư trên đường trở về có chút buồn bực, đầu cúi xuông, khăn quàng cô che nửa khuôn mặt cô, dưới non bộ quá lạnh, cô quân chặt kín lấy mình.

Cô không hề đề ý đến Tạ Mẫn Hành đang đứng cách đó không xa, một mình đi vào nhà ăn.

Vân Thư càng nghĩ càng buôn phiên, lúc ở nhà, cô nôi cơn lôi đình, mẹ cô cũng lười chiều theo, lập tức gọi điện thoại thẳng cho ba cô: Người yêu nhỏ của ông làm loạn rôi.”

Sau khi nhận được điện thoại, ba Vân Thư cầm chìa khóa lập tức lái xe về nhà mà không nói lời nào.

Bây giờ cô mắt tích hai tiếng đồng hò cũng chẳng có ai phát hiện ra, Vân Thư công nhận có chút giả dối.

Khi người khác không thoải mái, rõ ràng tự nhủ với mình hãy Suy nghĩ thật kỹ lứỡng, nhưng đầu óc thì lại nghĩ không thông được những oan uất mà mình phải chịu. Tâm trạng Vân Thư vẫn chưa nguôi ngoai thì phải về nhanh đề ăn cơm, về cũng đã muộn, sự quan tâm của ông nội, sự căn nhắn của mẹ chồng, còn có ông Tạ và Tạ Mẫn Thận, cô vẫn luôn cảm thầy giữa cô và bọn họ có khoảng cách, Tạ Mẫn Tây là bạn của cô, nhưng cũng là em chồng của cô. Ở nhà chồng em chồng không phải là nơi cô có thê tùy ý giận dỗi.