Abel là nghệ sĩ phát triển nhanh trong hai năm qua. Anh là một nghệ sĩ đa tài, cả ca hát và diễn xuất đều rất giỏi. Nhưng anh vẫn chú trọng nhất là việc hát, diễn xuất chỉ là một phần phụ thôi.
Khi nhận xét về thần tượng này thì tất cả mọi người đều nhận thấy anh là một người đàn ông giỏi giang hiếm có, tỷ năm mới thấy một lần. Vì vậy, không chỉ các cô gái trẻ yêu thích anh mà ngay cả các cô các thím cũng đều bị anh thu hút.
Việc này dẫn đến vé hòa nhạc của anh dù được bán từ hai tháng trước nhưng cũng hết sạch rất nhanh.
Lúc này, sân khấu lớn nhất của Thành phố Nam Dương đã chật kín chỗ ngồi.
Âm thanh ánh sáng đều đã chuẩn bị chu đáo, mọi người trong đây đều vô cùng hào hứng. Ai ai cũng như đang sôi sục, toàn thân đung đưa, tay cầm gậy phát sáng rồi hét lớn: “Abel, Abel!”
Không khí tại nơi này náo nhiệt tới mức như muốn bùng nổ.
Ở ghế ngồi VIP, hai cô gái cũng vô cùng vui sướng nắm tay nhau chạy nhảy.
“Nhã Kỳ, cảm ơn cậu nhiều, người mà tớ ái mộ nhất chính là anh ấy đấy.” Tịch Hạ vô cùng phấn khích mà hét lên:
“Cậu không biết đâu, tớ vẫn luôn nhờ người giúp tớ tìm vé, nhưng chỉ tìm được vé ở hàng cuối cùng. Thế mà cậu có thể tìm được vé ngồi ở hàng VIP luôn!”
Mặt Tô Nhã Kỳ đỏ lên, nhìn sang người đàn ông đang đeo kính râm ngồi bên cạnh mình, tâm trạng có hơi kích động.
“Aaaa, Abel, Abel” Có những tiếng thét chói tai vang lên khắp khán đài.
Tô Nhã Kỳ và Tịch Hạ vội quay qua nhìn, trên sân khấu một dáng người đang dần dần hiến lên, chính là thần tượng Abel của họ.
“Hello.” người đàn ông quyến rũ nhìn khán giả bằng đôi mắt đào hoa của mình. Anh cất giọng nói đầy mê hoặc nói chuyện với tất cả mọi người:
“Cảm ơn các fan hâm mộ đáng yêu của tôi, tôi yêu mọi người!”
Nói xong, anh bèn làm động tác hôn gió. Ngay lập tức, cả hội trường đầy những tiếng hét chói tai như muốn xuyên thủng màng nhĩ.
Người đàn ông trên sân khấu dường như đã quá quen với việc này, anh bình thản quay về phía hậu trường ra hiệu. Trong tích tắc, những giai điệu du dương quen thuộc cất lên. Giây tiếp theo, trên sân khấu vang lên giọng hát ấm áp đầy từ tính của anh.
Advertisement
“Vô cùng cảm ơn tất cả các fan yêu quý đã cổ vũ tôi, hẹn gặp lại các bạn lần sau nhé.” Người đàn ông trên sân khấu nở nụ cười xán lạn, dang tay ra vẫy tay chào khán giả.
“A a a a…” Dường như các cô gái ở hội trường đều rơm rớm nước mắt vì không nỡ rời đi.
Hoắc Vũ Hạo đứng dậy, nắm lấy tay của Tô Nhã Kỳ rồi trực tiếp ôm lấy cô vào lòng, bảo vệ cô tránh khỏi bị người khác đụng vào: “Đi thôi!”
Tô Nhã Kỳ ngây người ra, một tay khác vươn tay nắm lấy tay của Tịch Hạ.
Dưới sự sắp xếp của vệ sĩ, cả ba người ra khỏi hội trường rất nhanh.
Tịch Hạ có hơi khó xử, rõ ràng là cô ấy còn ngồi ở đây thì sẽ ngại vô cùng. Nhưng mà Nhã Kỳ vừa mới nói là sẽ ăn tối cùng Abel nên cô ấy cũng chỉ đành mặt dày mà lên xe cùng họ. Bởi vì cô vô cùng thần tượng Abel.
“Chú Hoắc, chúng ta có cần đợi anh ấy không?” Tô Nhã Kỳ kéo tay Tịch Hạ theo sau, ánh mắt có phần dè dặt hỏi người đàn ông đang lái xe phía trước.
“Đến nhà hàng!” Giọng nói của anh vẫn giống như ngày thường.
“Vâng.” Tô Nhã Kỳ đồng ý ngay lập tức, cô quay sang nói với Tịch Hạ: “Cậu mang ảnh chưa thế? Lát nữa xin anh ấy ký tên vào đấy!”
“Đương nhiên là mình có mang rồi!” Tịch Hạ vội vàng lấy mấy bức ảnh từ trong túi xách GUCCI của mình ra.
Tô Nhã Kỳ vừa nhìn thấy đã giật mình: “Cậu mang nhiều thế này ư?”
Advertisement
Tịch Hạ ái ngại nói: “Mình mang phòng trừ thôi, là phòng trừ. Thực ra anh ấy ký cho mình một tấm thôi là mình đã mãn nguyện lắm rồi. Nhã Kỳ, cậu nghĩ là chúng ta có thể chụp ảnh chung với anh ấy được không nhỉ?”
Tô Nhã Kỳ cười nhẹ nhíu mày, nói nhỏ với Tịch Hạ: “Chắc là được đấy!”
Cô nói rất nhỏ, dường như không phát ra âm thanh nào cả. Sau đó, cả hai im lặng ngồi trên xe.
Rất nhanh sau đó, xe đã dừng trước một nhà hàng hạng sang.
Người đến nơi này ăn cơm không phải chỉ có tiền là được.
Bởi vì đầu bếp ở đây mỗi ngày chỉ nấu một số lượng nhất định các món ăn nên nếu muốn đến đây ăn thì nhất định phải hẹn trước.
Đương nhiên mùi vị ở đây không có gì phải chê cả, an ninh cũng được bảo đảm vô cùng nghiêm ngặt. Sau khi xuống xe thì sẽ có bảo vệ tới đưa số đã hẹn trước.
Sau đó sẽ có hai người phục vụ đến chỗ họ.
Hai người phục vụ này trông thực sự…
Da đẹp, dáng cao, chân dài, mặt trái xoan, mặc sườn xám ngắn. Họ thực sự… thực sự đẹp mê người.
“Xin mời ngài vào trong!” Đôi mắt của hai cô gái xinh đẹp sáng ngời lên khi nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo. Biểu cảm ấy của họ muốn quyến rũ bao nhiêu thì sẽ quyến rũ bấy nhiêu. Nhưng Hoắc Vũ Hạo thì lại như không nhìn thấy gì, anh chỉ sải bước chân dài đi vào bên trong.
Lúc này Tịch Hạ nắm chặt lấy tay của Tô Nhã Kỳ, kéo cô sang một bên, nhỏ giọng nói: “Lát nữa cậu xin chú của cậu, nói với Abel để anh ấy chụp cùng chúng ta một kiểu ảnh có được không? Mình cầu xin cậu đấy Nhã Kỳ!”
Tô Nhã Kỳ cắn môi, nhìn Tịch Hạ không biết nên trả lời như thế nào. Dù sao thì cô cũng không biết chú Hoắc và Abel thân nhau đến mức nào, nếu như vội vàng chụp ảnh như vậy có vẻ không được hay lắm!
“Tuần sau là sinh nhật của tớ rồi.” Tịch Hạ nói với cô bằng giọng nũng nịu: “Coi như cậu đang tặng quà sinh nhật cho tớ đi được không? Nhã Kỳ, Nhã Kỳ yêu dấu của tớ.”
Tô Nhã Kỳ luôn không chịu nổi bộ dạng nũng nịu này của Tịch Hạ nên sau khi nghĩ một lúc thì gật đầu rồi nói nhỏ với cô ấy: “Được rồi, vậy để mình thử xem sao!”
“Được!” Ngay lập tức Tịch Hạ nở nụ cười tươi rồi khoác tay Nhã Kỳ cùng bước vào.
Phục vụ sắp xếp bàn của họ ở nơi yên tĩnh nhất và cũng là nơi riêng tư nhất của nhà hàng.
Trong nhà hàng sang trọng này, tất cả mọi vật dù là nhỏ nhất cũng toát lên vẻ quý phái. Nhưng mà Nhã Kỳ đã từng nhìn thấy sự sang trọng ở nhà chú Hoắc nên nơi này dù có bày biện cỡ nào cũng không thể khiến cô để tâm. Tịch Hạ lại càng không để tâm chuyện này, cô vô cùng lo lắng hồi hộp đợi Abel đến.
“À, Nhã Kỳ, mình… mình đi vào nhà vệ sinh một lát nhé!” Tịch Hạ đứng dậy, lấy túi xách để lên ghế.
Tô Nhã Kỳ thấy vậy cũng đứng lên theo: “Mình đi cùng cậu nhé!”
Tịch Hạ nghe vậy thì quay lại nháy mắt với cô đầy ẩn ý. Thấy vậy, bước chân của Nhã Kỳ cũng dừng lại.
“Thôi, thôi, mình đi rồi về ngay!” Tịch Hạ cười một cái rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Cả căn phòng rộng lớn vậy, ngoài hai người bọn họ ra thì còn có hai cô gái phục vụ xinh đẹp.
Tô Nhã Kỳ chầm chậm ngồi xuống, hai bàn tay đan chặt vào nhau.
“Chú Hoắc…”
“Sao thế?”
Lúc này, cô gái phục vụ xinh đẹp đang đứng cạnh Hoắc Vũ Hạo, đợi anh gọi món.
Hoắc Vũ Hạo yên lặng ngồi đấy, mọi đường nét của anh đều toát lên vẻ anh tuấn. Đôi tay tùy ý lật menu xem món, sống mũi thẳng tắp, dường như anh chỉ cần ngồi yên ở đấy cũng đủ để làm người ta tim đập loạn nhịp.
Cô gái phục vụ xinh đẹp đứng bên cạnh dường như cũng cảm thấy hô hấp của mình sắp không thông rồi.
Thật sự, anh thật sự rất anh tuấn.
Anh là một người đàn ông vô cùng, vô cùng có sức hấp dẫn.
Còn cô gái phục vụ xinh đẹp đứng bên Tô Nhã Kỳ lại tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ nhưng cũng ẩn chứa sự đố kỵ.
Tại sao cô ta phải đứng bên cạnh cô gái này chứ, cô ta cũng muốn đứng bên cạnh người đàn ông kia!
Tô Nhã Kỳ không hề hay biết được những suy tính trong lòng hai người phục vụ ấy. Cô hơi nhíu mày, cẩn thận dè dặt quay sang nói với Hoắc Vũ Hạo:. truyện kiếm hiệp hay
“Chú Hoắc à, chú và Abel rất thân nhau phải không?”
Hoắc Vũ Hạo nhìn menu trong tay, không ngẩng mặt lên mà trả lời cô: “Cũng tàm tạm!”
Nói xong, anh chỉ tay vào những món ăn đắt tiền trên menu. Cô gái phục vụ xinh đẹp mang theo nét cười, trong lòng thầm suy nghĩ, người đàn ông này rốt cuộc là ai chứ? Anh toàn gọi những món đắt nhất ở đây, tiền tip của cô ta chắc cũng phải đến mấy triệu.
“Sao thế?” Hoắc Vũ Hạo bỏ menu xuống, nở nụ cười quay sang nhìn cô.
Tô Nhã Kỳ cắn nhẹ môi, có chút hồi hộp, nhưng mà nghĩ tới đây là lần đầu tiên mà Tịch Hạ cầu xin cô như vậy… Thế nên cô thu hết sự can đảm lại để hỏi anh:
“Đợi đến khi Abel đến, cháu và Tịch Hạ có thể chụp ảnh chung với anh ấy được không?” Nói xong, cô nhìn về phía anh bằng ánh mắt chờ đợi, trong lòng thì vô cùng thấp thỏm.
Hoắc Vũ Hạo nghe vậy thì bật cười rồi quay sang nói với phục vụ: “Các cô ra ngoài được rồi.”
Hai cô gái phục vụ xinh đẹp nghe thấy vậy chỉ đành đi ra, đóng chặt cửa lại.
Lúc này, Hoắc Vũ Hạo làm như chưa nghe thấy cô nói gì, hỏi lại cô: “Em nói cái gì? Nói lại lần nữa xem nào.”
“Cháu nói là bọn cháu có thể chụp ảnh cùng Abel được không?”
“Hử? Anh nhíu mày rồi nghiêng đầu qua: “Tôi không nghe rõ, em sang bên này nói đi!”
Tô Nhã Kỳ lập tức đứng dậy, từng bước đi qua chỗ anh, đứng trước mặt anh hỏi lại lần nữa:
“Chú Hoắc, lát nữa cháu có thể chụp ảnh với Abel được không? Cháu đảm bảo chỉ chụp đúng một tấm thôi!”
Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy bộ dạng cẩn thận dè dặt của cô, giơ tay ra bắt lấy tay cô kéo lại. Tô Nhã Kỳ đứng không vững nên bị anh kéo ngồi lên đùi.
Hành động này của anh khiến mặt cô đỏ bừng vì ngại ngùng. Cô đang định đứng dậy thì đột nhiên anh mở miệng.
“Em muốn chụp ảnh chung à?”
Câu nói này của anh khiến Nhã Kỳ bất động, quay sang nhìn anh hỏi: “Có được không ạ?”
“Em nói xem?”
“Chú Hoắc…”
Đôi mắt đen sâu của người đàn ông khiến cô không thể hiểu nổi.
Cô cho rằng anh không đồng ý với đề nghị của mình. Nhưng mà cô vừa mới đồng ý với Tịch Hạ rồi, nếu như bây giờ lại nói không được thì cô ấy sẽ buồn lắm.
“Chú Hoắc…” Cô đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt vuốt vạt áo cao cấp của anh, giọng nói rụt rè: “Chú Hoắc à… Có được không… Có được không ạ?”
Hoắc Vũ Hạo không ngờ cô lại vì chuyện này mà làm nũng với anh.
“Chú Hoắc à, chụp một tấm thôi, cho Tịch Hạ chụp với anh ấy một tấm thôi có được không…”
Nhã Kỳ thấy anh vẫn im lặng không nói gì vô cùng lo lắng, động tác cũng lớn mật hơn trước.
Nhưng những động tác vô ý của cô dường như… dường như… dày vò anh đến khổ sở!
Yết hầu anh di chuyển lên xuống không ngừng, lông mày nhíu chặt lại, giọng nói âm trầm cất lên: “Đừng làm loạn nữa!”
Tô Nhã Kỳ ngơ ngác nhìn vào đôi mắt đen u ám của anh. Còn chưa kịp mở miệng, đôi môi của cô đã bị anh cướp lấy. Hơi thở của anh lập tức tràn ngập trong khoang miệng cô, đôi môi nóng bỏng của anh phả lên làn da cô.
“Nhã Kỳ, anh ấy đến rồi!”
Bất ngờ cánh cửa bị Tịch Hạ đẩy mạnh ra.
Ngay lập tức, nụ hôn nóng bỏng của hai người bị gián đoạn.
Tịch Hạ mấp máy miệng, ái ngại cười cười: “Ôi, mình, mình không thấy gì hết nhé.” Cô ấy nói xong thì bèn quay người đi, trên mặt là biểu cảm vô cùng tội lỗi.
Tô Nhã Kỳ nhanh chóng đứng dậy, gương mặt đỏ bừng, cảm giác như tim sắp vọt ra khỏi lồ ng ngực mình vậy.
“Người đến rồi à?” Hoắc Vũ Hạo nhàn nhạt mở miệng, li3m môi tỏ ý chưa thỏa mãn với nụ hôn hồi nãy.
Tịch Hạ quay người lại nhìn hai người họ đáp: “Đến rồi, ngay bây giờ sẽ vào đây!”
Lúc cô ấy đang nói thì phục vụ cũng đã dẫn Abel vào phòng. Đi sau Abel còn có bốn năm vệ sĩ.
Tịch Hạ vội vàng chạy ra ngồi cạnh Nhã Kỳ.
Abel đi vào bên trong, cửa phòng lại được khép lại, vệ sĩ và tất cả những người khác đều đứng ở bên ngoài.
“Abel… Abel… Abel…” Giọng nói của Tịch Hạ vô cùng run rẩy, cô nắm chặt lấy tay của Nhã Kỳ, nắm vô cùng chặt.
Nhã Kỳ cũng ngây ra.
Thật sự là Abel!
Người đàn ông bước vào, tháo kính râm ra. Gương mặt khôi ngô của anh hiện ra vô cũng rõ ràng.
Chân Tịch Hạ như mềm nhũn, xém chút ngã ra sàn. May mà có Nhã Kỳ kịp thời dìu cô dậy.
“Đừng hoảng!” Giọng nói của cô cũng vô cùng run rẩy nhưng cô vẫn giữ được lý trí, vội vàng dịu Tịch Hạ ngồi lên ghế.
“Cốc cốc cốc”, tiếng gõ cửa vang lên.
Sau đó, trên bàn được bày la liệt những món ăn đầy sang trọng.
“Trời ơi, là Abel thật sao!” Những người phục vụ mang đồ ăn lên trông thấy cảnh này thì ai nấy cũng đều vô cùng kinh ngạc.
Mà anh ấy thì vẫn vậy, quay sang nhìn phục vụ lịch sự cười một nụ cười đầy mê hoặc. Những người phục vụ thấy vậy thì ai nấy cũng say đắm trong nụ cười của anh.
Sau khi đồ ăn được mang lên, toàn bộ phục vụ đều phải ra ngoài, cửa phòng được đóng lại một lần nữa.
“Ôi, em đói chết mất.” Phục vụ vừa đi, Abel bèn nằm ra bàn mà than: “Em đói quá, mệt quá…”