Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế

Chương 136: C136: Chương 136




Hai người bị mắng đều khồng dám lên tiếng.

Đạo diễn Thẩm quay đầu nhìn Lê Nhất Ninh: “Còn nữa, nụ cười đó của cô là nụ cười khi xem chuyện cười, không phải là nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng khi nhìn thấy người mình thích, làm lại cho tôi.”

Hai người điều chỉnh lại cảm xúc, tiếp tục làm lại.

Đạo diễn Thẩm nhíu mày: “Dừng một chút.” ông khen Mộ Tùng Nam: “Lần này thầy Mộ không tệ.”

Ông nhìn sang Lê Nhất Ninh: “Ánh mắt chưa đúng lắm, thiếu một chút cảm giác. Làm lại lần nữa.”

Lê Nhất Ninh không nói bất cứ lời oán giận nào, nhẹ nhàng đáp: “Được. Tôi xin lỗi.”

Sau khi làm lại mấy lần, cuối cùng đạo diễn coi như là hài lòng, Lê Nhất Ninh cũng bị mất nước.

Tiểu Ngọc đi tới đưa một ly nước cho cô: “Chị Ninh Ninh, nghỉ ngơi một chút đi.”

Lê Nhất Ninh gật đầu, sau khi nhấp một ngụm nước rồi mới đi về phía đạo diễn Thẩm.

Tuy đạo diễn Thẩm hài lòng rồi nhưng cô cũng đã làm chậm trễ tiến độ.


Nhìn thấy người tới, đạo diễn Thẩm lấy làm ngạc nhiên: “Bị mắng còn chưa đủ?”

Lê Nhất Ninh: “Nào có ạ đạo diễn Thẩm, tôi bị mắng đủ rồi, tôi tới để xem lại cảnh quay vừa rồi được không?”

Đạo diễn Thẩm nhướng mày: “Cảm thấy vần khồng hài lòng?”

Lê Nhất Ninh cân nhắc chốc lát: “Không biết nói thế nào, cho tôi xem lại nhé?”

Đạo diễn Thẩm mỉm cười, trước giờ ông chưa từng từ chối đối với yêu cầu này của diễn viên.

Diễn viên đặt ra yêu cầu cao cho bản thân mới có thể đi được càng xa: “Này xem đi.”

Chẳng mấy chốc, Mộ Tùng Nam cũng chạy lại: “Tôi cũng muốn xem.”

Ba người cùng tụ lại một chồ, người khác xem, có người cảm thấy bình thường đương nhiên cũng có người cảm thấy không bình thường.

Sau khi thảo luận kết thúc, Lê Nhất Ninh và Mộ Tùng Nam làm lại lần nữa, lần này hai người đều hài lòng đối với biểu hiện của mình.

Đạo diễn Thấm gục gặt đầu, lời ít ý nhiều nói một câu: “Khõng tệ.”

Cả ngày hôm đó, Lê Nhất Ninh đều làm tổ ở đoàn phim.

Tuy phân cảnh của cô không nhiều nhưng cũng học được không ít kiến thức.

Lúc chạng vang, mọi người có hơn một giờ để nghỉ ngơi, vừa ăn cơm vừa trò chuyện.

Bồng Mộ Tùng Nam mừng rỡ nhắc tới: “Ngày kia mọi người có thời gian không?”

Mọi người quay đầu nhìn anh ta.

Mắt Phó Mộng vụt sáng, hưng phấn hỏi: “Là muốn đi xem công chiếu phải không?”

Mộ Tùng Nam: “Hôm đó tôi không có cảnh quay nên định chuẩn bị đi đây. Mọi người thì sao.”


Lê Nhất Ninh sững người, còn chưa kịp mở miệng thì Phó Mộng đã kích động lần nữa: “A a a a tôi cũng muốn đi nhưng hôm đó hình như có cảnh quay rồi.”

Lê Nhất Ninh: ” Công chiếu của ai?”

Lời vừa dứt, mọi người dồng loạt trợn mắt nhìn cô.

Vẻ mặt Lê Nhất Ninh ngơ ngác: “Có gì sao?”

Cô nói một cách yếu ớt.

Phó Mộng nhìn cô một cách không dám tin: “Em có phải là bạn của thầy Hoắc không vậy? Em vậy mà

không biết phim điện ảnh của anh ấy sắp công chiếu rồi sao?”

Lê Nhất Ninh nghẹn.

Cô chớp mắt, chột dạ giải thích: “Em biết chứ.”

Nhưng cô không biết công chiếu vào hôm nào.

Chủ yếu là hôm đó cô chỉ lo nhìn lịch trình, còn chưa kịp nhìn thời gian và địa điếm công chiếu thì đã bị cắt ngang rồi.

Sau đó thì không nhớ nữa.


Mọi người nhìn cồ chăm chăm, tưởng chừng như không thể lý giải nổi.

Mộ Tùng Nam ở bên cạnh ha ha cười lớn: “Ninh Ninh, cô và thầy Hoắc có thật là bạn bè không vậy? Ngay cả chuyện này mà cồ cũng khồng biết, thầy Hoắc sẽ tức giận đây.”

Trang Lam giành trả lời: “Tức giận cái gì chứ, thầy Hoắc không phải loại người đó, người khác không nhớ thì không nhớ thôi, có lẽ anh ấy sẽ không đế bụng đâu.”

Mộ Tùng Nam ‘a’ một tiếng: “Phải không, nhưng bọn họ là bạn bè đây.”

Phó Mộng ho một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Là bạn của bạn.”

Nghe xong, Lê Nhất Ninh phì cười: “Không sai, là bạn của bạn em.” Cô không hề cảm thấy không vui, cười dịu dàng nói: “Có lẽ thầy Hoắc không để ý đâu.”

Mộ Tùng Nam vẩn không hiếu, anh ta ngồi đó

không biết phim điện ảnh của anh ấy sắp công chiếu rồi sao?”

Lê Nhất Ninh nghẹn.

Cô chớp mắt, chột dạ giải thích: “Em biết chứ.”