Hắn khựng lại: “Hồm nay sao lại có thời gian tới đây?”
Nghe xong, trong mắt tiểu cồng chúa tràn đầy gian xảo, nàng duỗi tay ôm lấy cánh tay của thái tử ca ca làm nũng: “Muội nhớ thái tử ca ca mà.”
Thái tử bật cười, yêu thương vuốt sống mũi của nàng: “Là muốn nhờ hoàng huynh làm gì?”
Mỗi lần tiểu công chúa tới đây tìm hắn, tất nhiên là có chuyện cần giúp.
Ve điểm này, đừng nói là thái tử biết mà ngay cả tiểu thái giám bên cạnh thái tử cũng biết rõ.
*Khi nhập vai vào vai diễn, mình sẽ để nhân vật xưng nàng theo bối cảnh cổ đại nhé.
Hai người vần đang diễn thì đột nhiên đạo diễn hô một tiếng: “Cắt.”
Lê Nhất Ninh lập tức buông cái tay đang ôm Dịch Tử Mặc ra, nhìn về phía đạo diễn.
Đạo diễn Thẩm nhíu mày, nhìn hai người nói: “Biểu hiện vừa fôi khồng tệ, làm lại lần nữa.”
Ông nhìn về phía Dịch Tử Mặc, nghĩ ngợi rồi nói: “Biểu hiện của Tử Mặc gần gũi thêm chút nữa, đây là muội muội cậu yêu thương nhất đấy.”
Dịch Tử Mặc gật đầu: “Tồi biết rồi.”
Nói xong, đạo diễn Thẩm quay đầu nhìn Lê Nhất Ninh, im lặng chốc lát, cuối cùng ông chỉ nặn ra một câu: “Tiếp tục cố gắng.”
Người quanh đó dều kinh ngạc ngây người.
Đây là lần đầu tiên Lê Nhất Ninh đóng phim của đạo diễn Thẩm, trước kia ngay cả Phó Mộng đóng cảnh đầu tiên còn bị mắng fôi, Dịch Tử Mặc cũng không tránh thoát được, nhưng đổi thành Lê Nhất Ninh ông lại chỉ nói bốn chữ’tiếp tục cố gắng”?
Trong nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Lê Nhất Ninh nhiều thêm một chút nghiên cứu đánh giá.
Không ngờ tới diễn xuất của cô lại tốt như vậy.
Sau khi quay xong hai cảnh, Lê Nhất Ninh kéo váy dài đi tới bên cạnh nghỉ ngơi.
Phó Mộng nhìn cô: “Biếu hiện không tệ.’
Lê Nhất Ninh mỉm cười dịu dàng: “Là bởi vì vai diễn này của em khá dễ nắm bắt.” Cô nhìn Phó Mộng: “Giống như vai của chị thì khó quá.”
Phó Mộng là nữ chính, trong kịch bản nhân vật này có những biến động rất lớn, chuyện từng trải qua cũng nhiều hơn những người bình thường, nhân vật phức tạp, khó hơn vai tiếu công chúa của cô rất nhiều, đương nhiên yêu cầu của đạo diễn cũng sẽ cao hơn.
Phó Mộng lắc đầu: “Lần đầu chị xem em diễn, cảm thấy đúng là không tệ.”
Lê Nhất Ninh cười, không khỏi vui vẻ: “Cảm ơn chị.”
Đóng phim cả một ngày xong, Lê Nhất Ninh mệt tới rã rời.
Buổi tối lúc về tới khách sạn, nhân viên cồng tác còn đặc biệt gửi ảnh tới cho cồ, là ảnh tạo hình hồm nay: [Ninh Ninh, cô có đặc biệt thích tấm nào không, đạo diễn nói hỏi ý kiến của cô xem, đêm nay chúng tôi sẽ đăng ảnh tạo hình lên.]
Mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng, nhìn người trong ảnh một lúc đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Cồ kiềm chế tâm tư nhảy nhót của bình, gửi những bức ảnh này qua cho Hoắc Thâm.
Lê Nhất Ninh: [Tấm nào đẹp nhất?]
Hoắc Thâm đang ở trên tiệc rượu, xung quanh dều là người có thế uống rượu, bàn chuyện làm ăn không cần ông chủ không biết uống rượu, cho dù là
anh cũng không có cách nào tránh khỏi.
Điện thoại vừa rung Hoắc Thâm lập tức cúi đầu nhìn qua, sau khi nhìn thấy thứ mình nhận được, khó có lúc anh phải giơ tay xoa mắt.
Nhìn người mặc váy dài cười dịu dàng trong hình, trong đầu anh đọt nhiên nhảy ra dáng vẻ cô nằm dưới người anh hôm đó.
Da trắng như sứ, xinh đẹp động lòng người.
CỔ họng Hoắc Thâm lãn lên lãn xuống, gửi một tin nhắn thoại cho Lê Nhất Ninh.
Lê Nhất Ninh hơi bất ngờ, bấm vào lập tức nghe thấy giọng nói trầm khàn của người đàn ông, giống như đang kề tai cõ nói chuyện vậy. truyện tiên hiệp hay
“Đều rất đẹp.”
Giây tiếp theo, tin nhắn chữ của người đàn ồng cũng theo đó gửi tới.
Hoắc Thâm: [Cảnh phim?]
Lê Nhất Ninh: [ừm, anh đang ở bên ngoài
phải không?]
Cô sờ cái tai nóng bừng của mình.
Hoắc Thâm: [ừm, đang ở một tiệc rượu.]
Lê Nhất Ninh: [uống rượu fôi?]
Hoắc Thâm: [uống một chút.]
Nghe xong, con ngươi Lê Nhất Ninh đảo một vòng, nhịn không được gửi tin nhắn thoại cho Hoắc Thâm: “Uống say rồi sao?”
Mấy phút sau, điện thoại Lê Nhất Ninh rung lên, là Hoắc Thâm gọi điện tới.
“Alo.” Lê Nhất Ninh chui vào trong chăn, cầm điện thoại dịu dàng nói: “Khồng phải anh đang ở tiệc rượu sao?”
Hoắc Thâm đút một tay vào túi quần, ‘ừm’ một tiếng: “Ra ngoài rồi.”
Lê Nhất Ninh phì cười: “Như vậy cũng được sao?”
“ừm.”
Hoắc Thâm ngửa đầu nhìn ánh trăng, khựng lại chốc lát rồi hỏi: “Tối nay đăng tạo hình?”
“Đúng vậy, họ bảo em chọn hình.” Lê Nhất Ninh vội vàng nói: “Anh mau giúp em chọn bức nào đẹp nhất đi.”
Bên Hoắc Thâm im lặng chốc lát, đột nhiên anh nói rất nghiêm túc: “Anh chọn không được.”
“Tại sao?”
Có thể là do Hoắc Thâm uống say fôi, lời anh nói cũng không giống ngày thường. Anh hạ giọng, câu chặt trái tim nhỏ bé của Lê Nhất Ninh, nói một cách chậm rãi: “Bà Hoắc của anh nhìn sao cũng rất xinh đẹp.”