Lê Nhất Ninh khựng lại: “Chị muốn ăn tối với thầy Hoắc, em cũng muốn theo sao?”
Tiếu Ngọc: ” ”
Cúp điện thoại rồi, Lê Nhất Ninh mới nhảy xuống khỏi mặt bàn.
Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, cồ xoay đầu nhìn chiếc gương toàn thân ở bên cạnh.
Trong gương quần áo của mình đã bị làm
cho lộn xộn nhăn nhúm rồi, còn trên mặt thì là một
quầng hồng đỏ ửng, son môi trên miệng sớm đã trôi mất khồng thấy nữa.
Lê Nhất Ninh xoa cái mặt nóng bừng của mình, vội vàng rút một tờ khăn giấy chùi son môi đi bắt đầu thu dọn tàn cuộc.
Vừa làm xong thì Hoắc Thâm ra khỏi phòng tắm.
Anh rửa mặt xong, trên mặt còn có giọt nước men theo hàm dưới lăn vào trong quần áo.
Khoảng cách của hai không xa khồng gần, Hoắc Thâm nhìn cõ, ngoắc ngoắc tay: “Gọi điện thoại xong rồi?”
Lê Nhất Ninh ‘ừm’ một tiếng, “Anh một mình
anh tới đây?”
Hoắc Thâm nhướng mày, kéo cồ ngồi lên chân của mình.
Lê Nhất Ninh hơi không quen hành động thân
mật thế này nhưng mấy phút sau hình như đã có
thế thích ứng hoàn toàn rồi.
“Không phải.” Hoắc Thâm nói: “Lái xe đưa anh tới đây.”
Lê Nhất Ninh: ” ”
Cồ im lặng chốc lát, cố khống chế trái tim đang đập tăng tốc của mình muốn nghĩ cách chuyển sang dề tài khác.
‘Vậy anh ăn cơm chưa?”
Hoắc Thâm dừng chốc lát: “Chưa ăn.”
*
Khách sạn Lê Nhất Ninh dang ở là do đoàn làm phim đặt tuy cồ tới sớm nhưng đoàn làm phim không có tính toán mấy ngày này của cõ, cũng trực tiếp đặt phòng cho cô.
Khách sạn này được xem như là tốt nhất ở quanh đây, nhất định khồng tốt hơn so với những khách sạn trước kia Hoắc Thâm ở.
Suy cho cùng Lê Nhất Ninh chỉ là một vai phụ, đương nhiên không có đãi ngộ tốt như vai chính.
Nhưng mà cô không để ý, không kiêu ngạo tới bước đó. Có điều lúc này nhớ tới muốn ở đây ăn cơm với Hoắc Thâm, đột nhiên cô cảm thấy gian phòng rất chật hẹp, không gian chật chội khiến cô đi tới đâu cũng giống như có thể đụng phải Hoắc Thâm.
Đối với chuyên ăn uống Hoắc Thâm không kén
chọn lắm, dẫu sao cũng là một diễn viên, cảnh tượng
nào cũng từng gặp qua rồi.
Sau khi hỏi ý kiến anh xong, Lê Nhất Ninh gọi hai món ăn thanh đạm một chút.
Khi gọi xong, cô nhìn người đàn ông đang đứng gọi điện thoại ở trước cửa sổ sát đất, liếc nhìn hai cái rồi lặng lẽ dời mắt đi.
Lê Nhất Ninh mở nhóm chat nhỏ của cô và bọn Giản Viên Viên ra, dùng từ ‘a a a a’ để mở đầu, biếu thị tâm tình kích động lúc này của mình.
Lê Nhất Ninh: [Hoắc Thâm về rồi!!!]
Giản Viên Viên: [Sau đó thì sao, cậu còn sống không?]