Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế

Chương 117: C117: Chương 117




Lê Nhất Ninh xem bình luận phía dưới, thật ra cũng không hiểu tại sao Hoắc Thâm lại đăng weibo đôt ngột như vậy.

Anh không phải là người cần kinh doanh hình ảnh, thường xuyên làm theo yêu cầu của fan.

Bá đạo tổng tài cao ngạo lạnh lùng không chỉ để nói chơi thôi đâu.

Cô lại nhìn bài weibo chỉ đãng chín bức ảnh mà chẳng có lấy một chữ này rút ra được một kết luận — — có thế Hoắc Thâm uống rượu say rồi.

Nghĩ ngợi một chút; Lê Nhất Ninh bèn cất điện thoại lên.

“Tiểu Ngọc, chị đi tắm rồi ngủ đây.”

Tiểu Ngọc sững người, nhìn cô: “Chị Ninh Ninh, chị không like weibo của ca ca sao?”

Lê Nhất Ninh chớp mắt: “Tại sao phải like.”

Tiểu Ngọc:” Người khác dều like cả rồi, chị

và ca ca còn là bạn tốt của nhau.”

Lê Nhất Ninh ‘cf một tiếng: “Khồng thế bấm like, nếu chị bấm like sẽ bị fan mắng chết đây, tới lúc đó lại muốn nói chị đeo bám.”


Tiểu Ngọc: ” Thật ra fan của ca ca rất dịu

dàng.”

Lê Nhất Ninh bật cười: “Chị hiểu suy nghĩ của fan, nhưng không có gì hay để like cả.”

Cô và người thật ngủ cùng một giường lâu như vậy rồi, mấy bức ảnh đó có gì hay mà kích động chứ. Chuyện bấm like đúng là không cần thiết.

*

Trên máy bay, sau khi xử lý xong công việc cuối cùng, đám người Lâm Thuận Bân cùng lên máy bay trở về nước.

Anh ta sơ ý nhìn thấy điện thoại của Hoắc Thâm, anh đang cố gắng reload weibo, không biết là đang xem cái gì.

Lâm Thuận Bân nhìn hai cái, sau khi nhìn thấy trang chủ nào đó lại nhìn sang vẻ mặt nặng nề của Hoắc Thâm, anh ta lặng lẽ dời mắt đi.

Trợ lý Lâm không cẩn thận biết được một bí

mật lớn.

Ngày hôm sau vẫn không có phân cảnh của Lê Nhất Ninh.


Sau khi ngủ một giấc, cô lại đi tới tổ quay phim học hỏi tới trưa mới định về khách sạn nghỉ ngơi.

Cô cúi đầu trò chuyện với Tiểu Ngọc.

“Chị Ninh Ninh, buổi chiều còn đi nữa không?”

Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi, vừa muốn nói chuyện thì bên tai truyền tới tiếng kinh ngạc hô ra tiếng của Tiếu Ngọc: “ôi trời!”

Cô sững người, nương theo mắt Tiếu Ngọc nhìn qua đó, cách nơi quay phim không xa không gần, cô lọt vào trong tầm mắt quen thuộc của người đó.

Người đứng cách đó không xa mặc chiếc quần tây đen và áo sơ mi trắng, trên cổ tay còn vắt một chiếc tây trang cùng màu với chiếc quần, bên chân anh đặt một chiếc vali màu đen, sau khi nghe thấy âm thanh thì ngước mắt lên nhìn về phía bọn cô.

Tâm mắt hai người chạm nhau, Lê Nhất Ninh còn chưa kịp phản ứng lại thì Tiểu Ngọc đã bắt lấy

tay cô kích động không thôi, nói năng lộn xộn: “A a a a a chị Ninh Ninh! Là Hoắc Thâm!!”

Lê Nhất Ninh: ” Chị chị biết.”

Cô hít sâu một hơi, đưa mắt ra hiệu với Hoắc Thâm.

Hoắc Thâm làm như không nhìn thâý trực tiếp đi về phía bọn cô, cúi đầu nhìn về phía cô: Vê rồi à?”

Giọng nói anh thấp trầm, trong hành lang yên tĩnh vang lên vừa rõ ràng vừa dụ hoặc.

Lê Nhất Ninh có tới mấy ngày không gặp anh rồi, lúc này nghe thây, vành tai không khỏi nóng lên.

Còn như Tiểu Ngọc giờ khắc này hoàn toàn

không còn linh hồn nữa, linh hồn của cô ấy bay đi mất rồi.