“Nó gánh vác tất cả mọi thứ. Những năm qua, nó đã quá mệt mỏi rồi. Con trai của ta… …”Ôn Đường lau nước mắt, “Đến bây giờ ta mới biết nó có hai nhân cách! Lẽ ra phải vì nó giành lấy tuổi 25, ta thì hôn mê. Ta không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ… … Không nói những điều này nữa. Ta cũng không hỏi chuyện của nó nữa. Các người giấu được ta, từng người từng người một… Lần này nếu không phải nó nguy hiểm tính mạng, phải làm phẫu thuật thì các người cũng không nói cho ta biết. Bây giờ… có phải nên đưa cháu ngoại của ta về không. Phẩm Viện, nếu như đây là nhìn mặt lần cuối thì, hu hu…”Lục Phẩm Viện nghiêng người, ổn định tâm lý đang kích động của mẹ, và khóc vừa lắc đầu nói, “mẹ…”“Dì Ôn” Thẩm Thanh Diệp lau đôi mắt đỏ hoe, đờ đẫn nói, “lúc ở trên máy bay trước lúc xuất phát, anh hai đã dặn dò Quý Tư Thần rằng, nếu lần này anh ấy gặp chuyện gì thì dù thế nào cũng không được nói cho hai đứa nhỏ biết. Chính miệng anh ấy đã nói thế. Nếu còn mẹ thì để bọn chúng sống cùng mẹ. Nếu bố mẹ đều không qua khỏi thì…thì để gia đình chúng ta chăm sóc.”“Đã làm bố rồi mà nhẫn tâm như vậy, nhẫn tâm như vậy!” Ôn Đường ôm chặt lồng ngực, khóc lên thảm thiết.Đêm định mệnh hôm nay như một đêm vĩnh hằng.Chuyên gia não khoa mở sọ não của anh. Tần Luật ở bên cạnh hỗ trợ.Khoảng thời gian đó, áp lực nội sọ của anh luôn ở mức cao, không thể hạ xuống.Ca mổ kéo dài đến tiếng thứ mười vẫn không có tiến triển gì. Trời sắp sáng rồi. bác sỹ chuyên khoa não không ngừng lắc đầu. Áp lực nội não cao như vậy, vỗn dĩ không thể nào lấy mảnh vỡ ra được.Nhưng kỳ tích đã xảy ra, áp lực từ từ giảm xuống.Khi mặt trời mọc dần lên, họ mới chính thức bắt đầu lấy mảnh vỡ ra.Đến trưa, đèn trong phòng phẫu thuật tắt. Ghế ngồi bên ngoài hành lang hai bên chật kín người. Họ hàng, bạn bè, và tất cả những người kính trọng anh trong quân ngũ lúc trước.Mọi người đột nhiên đồng loạt đứng dậy cùng một lúc.Yên tĩnh, không một tiếng động, tim cũng như ngừng đập, chỉ còn lại những ánh mắt kỳ vọng.Bác sỹ phẫu thuật chính bước ra.Mãi sau vẫn không thấy Tần Luật.Cuối cùng cũng thấy đẩy một người từ trong ra, là Tần Luật đẩy ra!Chân A Quan mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất, không ngoa chút nào, như thể vừa đi qua quỷ môn quan.Trước lúc ca mổ kết thúc vài tiếng đồng hồ, Quý Tư Thần nằm trên giường đẩy, đợi bên ngoài hành lang, tỉnh dậy sau cơn mê liền nhìn thấy chiếc giường được đẩy ra từ phòng mổ. Mắt Quý Tư Thần mở to, không có phản ứng nào khác.Thẩm Thanh Diệp là người bình tĩnh nhất, điên cuồng chạy lao tới, bổ nhào vào Tần Luật, “anh Luật, anh Luât! Anh giỏi thật! 5% cũng cứu sống được, sống được rồi!”Nhưng mặt Tần Luật chẳng có một chút niềm vui nào. Thậm chí anh ta còn không dám nói.Khi ánh mắt anh ta bắt gặp ánh mắt đang thổn thức vui mừng của Ôn Đường, anh ta cũng chỉ có thể nhếch môi gượng gạo.Mọi người tạm thời bị niềm vui che khuất. Theo cách hiểu truyền thống thì khi người trong phòng mổ được đẩy ra ngoài tức là người đó đã được cứu sống.Hạ Thủy Thủy nhận được điện thoại vài phút sau đó liền nhảy cẫng lên ngay bên ngoài hành lang.Cô chạy đến tòa nhà kỹ thuật y để tìm Vân Khanh. Vân Khanh đang được kiểm tra sức khỏe, ở trong phòng kiểm tra không thể ra ngoài.Cách một tấm cửa thép dày như vậy mà Hạ Thủy Thủy bất chấp quy định cấm gây ồn cảu bệnh viện, hét lên “Khanh Khanh! Cậu nghe rõ nhé! Ca phẫu thuật của Lục tổng thành công rồi! Cứu sống rồi! Cậu có nghe thấy không? Khanh Khanh--!”Trong phòng kiểm tra, Vân Khanh nằm nhắm mắt, bên dưới cắm một ống truyền. Lúc đó, cơ thể cô run lên làm ông truyền động đậy theo, bác sĩ hét lên, “suýt nữa thì đâm thủng rồi, đừng nhúc nhích!”Cô chẳng cảm thấy chút đau đớn nào.