Cố Trạm Vũ cảm nhận được phản ứng nhạy bén của cô. Anh ta lập tức lao tới: “Lục Mặc Trầm, anh để chút đức hạnh cho cái miệng đi! Cô ấy bài xích anh, không có nghĩa là bài xích tôi. Sau khi khôi phục trí nhớ, cô ấy cảm thấy áy náy với tôi, cũng là tôi giậu đỗ bìm leo, còn trong lúc đó trí nhớ hỗn loạn, đảo ngược cảnh tượng, đêm đó tôi uống say, cô ấy lại bị bệnh. Lúc cố ấy phát bệnh thì chỉ cảm thấy tôi quen thuộc, cứ áp sát vào tôi. Tôi không kìm chế nhưng cô ấy cũng không phản kháng dữ dội. Có lẽ tôi và anh không giống nhau. Cô ấy quên sau khi tỉnh dậy, trở về thực tại, nhưng tôi vẫn cứ giấu giếm cho đến bữa tiệc đêm đó bị anh kích thích trong bệnh viện. Bác sĩ mới nói với tôi về việc mang thai ngoài ý muốn. Tôi đã giấu không dám nói ra nhưng tự cô ấy biết điều đó. Vì vậy, cô ấy đã bốc đồng mà tự tử vào đêm hôm trước. Tôi đã hết lòng cứu cô ấy. Đây là chuyện đã xảy ra. Trông anh tự phụ và không tin được phải không? Anh có muốn xem ảnh không? Tôi có!”Tâm trạng của Cố Trạm Vũ giống như đang chế nhạo, lấy ra một xấp ảnh từ trong túi và ném qua.Trong những bức ảnh đang bay, Lục Mặc Trầm nhìn thấy cô đang nằm trên ghế sofa. Cố Trạm Vũ vòng tay qua eo cô, dùng tay chạm trực tiếp vào quần áo bên trong. Cô cũng đang dựa vào vòng tay của Cố Trạm Vũ. Khuôn mặt của Cố Trạm Vũ đỏ bừng, là do uống say. Hai mắt cô nhắm nghiền, hàng mi dài, cuối cùng tấm vải trắng che kín hai người, bả vai lộ ra, trắng nõn như thuở nào.Chờ những bức ảnh rơi xuống đất.Lục Mặc Trầm từ từ bóp điếu thuốc và giẫm chân lên.Đột nhiên, anh quẹo chân, đôi giày da thủ công trực tiếp đặt trên bả vai của Cố Trạm Vũ, sau đó, nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc, Cố Trạm Vũ bị ép vào tường.Lục Mặc Trầm không nói lời nào, không cần biết là thật hay giả, Cố Trạm Vũ đã chạm vào cô, thậm chí là làn da của cô.Còn anh, bây giờ ngay cả tư cách để nhìn cô cũng không có.Lục Mặc Trầm bước tới cửa, cách một khe hở, ánh sáng trong khe hở chiếu vào trên khuôn mặt không chút biểu cảm của anh, giọng anh bình tĩnh: “Ra đây, đi khám thai lần nữa trước mặt anh.”“Không cần.” Tay của Vân Khanh run rẩy tựa vào cửa: “Chuyện đã tới nước này, em đã vứt bỏ cơ thể này từ lâu, không quan trọng với ai nữa. Anh còn không muốn tin, vậy em chỉ có thể nói cho anh biết. Em nợ Cố Trạm Vũ rất nhiều, những 6 năm trời, đây coi như em trả nợ vậy.”“Đi ra!” Anh gào lên.Vân Khanh cắn khóe miệng và đóng cửa lại.Đáy mắt của Lục Mặc Trầm đột nhiên thay đổi, cơ thể nặng nề áp vào cửa. Anh đẩy nhưng cửa đã khóa. Anh đột nhiên phản ứng lúc nãy chính mình đã lớn tiếng với cô.Đột nhiên, anh giống như ngừng chỉ trích, đôi mắt băng giá, nụ cười yếu ớt, sống mũi áp vào tấm cửa: “Em nói chuyện tới nước này. Anh cũng là chuyện tới nước này. Chuyện tới nước này khiến bụng dạ rộng mở, vì bù đắp cho em thì anh còn quan tâm gì nữa đây? Kiêu ngạo, tôn nghiêm, giới hạn? Khỉ gió, em mang thai thì mang thai. Anh vẫn cần em. Vân Khanh, anh vẫn cần có em. Anh sẽ nuôi, anh sẽ nuôi đứa bé!”“Chỉ cần, em quay về bên cạnh anh.”“Tại sao anh vẫn còn không hiểu?”Trán của Vân Khanh tựa vào cửa, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Đời này anh và em sẽ không bao giờ gặp lại nhau. Đây là lý do em có thể sống tiếp.”Cho đến nay, rõ ràng, là một đời người.Thì ra nó là điều cơ bản nhất.Rời khỏi anh, cô mới có thể sống tiếp. Anh không nên khẩn cầu nữa, anh nên từ bỏ.“Vậy em cảm giác có thể sống vui vẻ cùng Cố Trạm Vũ sao?” Anh cười lạnh, vẻ mặt như thú điên.“Ít nhất, em với anh ấy không cần nói chuyện qua một cánh cửa. Ngay cả cách nhau cánh cửa, em cũng cảm thấy khó thở.”Dù có buồn đến mấy thì chuyện cũng đã như vậy rồi.Nhưng nó là thực tế.Lục Mặc Trầm cụp mắt xuống, nụ cười càng sâu: “Vậy em có thể mang thai con của anh ta? Còn anh và con của chúng ta thì sao?”Vân Khanh trong lòng cảm động, đau nhức nhưng tỏ ra lạnh như nước: “Cũng may không để bọn trẻ nhận người mẹ này. Trẻ con chưa từng có mẹ cũng sẽ hạnh phúc. Còn người nhận giữa chừng rồi đánh mất thì không giống nhau.”