Vân Khanh đầu cúi thấp. ánh mắt nhìn xuống sàn nhà, là sàn nhựa, có chút ánh sáng phản quang, cô ngây người ra nhìn, không nói tiếng nào lặng lẽ bước ra khỏi cánh cửa lớn.“ Vân Khanh….!” Như một con dã thú bị thương đang liếm máu, phát ra một âm thanh khủng khiếp,khàn khàn, thảm thiết.Nhưng đó là do cô chọn, không nghe thấy gì cả.“ Cô ấy đi rồi…..” Lục Mặc Trầm run run nói.“ Mặc Trầm, Mặc Trầm bình tĩnh lại đi! Cậu như vậy chưa bị phán tội thì cũng sẽ bị giữa lại đấy, cô ấy chỉ là bị nhân viên tư pháp dẫn đi thôi mà!”“ Cô ấy sao lại làm hại bản thân mình….. bên ngoài kia có biết bao nhiêu người chỉ chỉ trỏ trỏ cô ấy, cậu có thấy không hả? Làm sao đây, A Luật cậu giúp tôi đi xem xem cô ấy, giúp tôi đi xem cô ấy có ổn không….”Tân Luật cổ họng nghẹn lại, không nhìn ra được bộ dạng của anh, mạnh mẽ gật đầu một cái.Vân Khanh vừa được thu xếp ở lại trong phòng nghỉ, Cố Trạm Vũ mắt đỏ rực hồng hộc xông vào phòng.Nhân viên tư pháp cảnh giác quay đầu lại, Cố Trạm Vũ như muốn phá hủy hết tất cả xông lên, gào thét, “ Tôi bây giờ là người giám hộ của cô ấy, trong thời gian nghỉ giữ giờ tôi có quyền gặp cô ấy.”“ Để cho anh ta vào trong đi, không sao đâu?” Vân Khanh ngồi trên ghế, lưng ghế chắn gần hết dáng người gầy gò trơ xương của cô,cô cúi đầu xuống, không nhìn thấy mặt cô.Nhân viên Tư pháp đồng ý rồi.Cố Trạm Vũ lạnh lùng bước vào, nói với nhân viên tư pháp, “ Có một số chuyện riêng tư tôi muốn nói, hai vị vó thể ra ngoài hai phút được không?”“ Hai vị đi ra ngoài đi, tôi tạm thời không sao hết.” Vân Khanh cúi đầu nói.Nhân viên tư pháp đi ra ngoài, Cố Trạm Vũ nhìn chăm chăm cánh cửa đã khóa lại, anh ta giờ như một cỗ máy, quay đầu lại nhìn cô chằm chằm.Cả một khoảng không có chút ánh sáng nào,một nửa mặt của cô trong bóng tối, trắng bợt như sương, hoặc có thể nói là nhợt nhạt như sương, cả người hơi run nhẹ, nhắm mắt lại.Cố Trạm Vũ đi đến gần, giống như trong lòng có một vết thương chưa lành lặn, cứ rỉ từng chút máu một, nhìn cô rất lâu, đột nhiên hai tay duỗi ra, nắm chặt lấy cổ cô, nhấc cô lên.Vân Khanh không hề kháng cự lại một chút nào, cô không còn sức nữa, cũng không muốn phản kháng lại.Cố Trạm Vũ gầm lên, đá văng chiếc ghế qua một bên, ép sát cô vào tường, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt cô đột nhiên bị ánh sáng chiếu vào, nhỏ nhắn, chỉ có một chút, làm da của cô tái nhợt như không có còn lấy một giọt máu, ánh mắt cũng như là chết rồi, không có chút động tĩnh gì.Cố Trạm Vũ hai mắt đỏ rực, gầm lên rồi lại rút tay lạ, để cô ngã xuống rồi giữ chặt lấy cô, cứ như không nỡ làm cô bị thương.Anh ta nắm chặt lấy hai vai cô, giống như đang lắc mạnh một con búp bê rẻ rách, phát tiết ra toàn bộ nỗi lòng tuyệt vọng của bản thân, “ Em từ đầu đến cuối đều lừa anh?! Em lừa anh, Vân Khanh! Tại sao?Em yêu anh ta đến mức yêu không cần suy nghĩ quan tâm đến gì hết luôn sao? Định cứ im lặng chịu đựng sự đau khổ khủng khiếp này sao, thay đổi lời khai loạn hết cả lên, em lúc đỏ không phải trong lòng đau đến tận xương tủy hay sao? Em đối với bản thân mình như vậy luôn sao!!”“ Anh trong mắt trong lòng em, rốt cuộc là cái thứ gì? Em lén lấy mật mã của chiếc hộp, lén lút đưa cho anh ta, để anh ta một phát tiêu diệt bọn anh! Ngày đó em chuốc say anh, em thật sự có lòng, sử dụng cả mỹ nhân kế, anh giống như một thằng ngu cứ thế nhảy vào, anh thành thật với em,cả con tim anh đều dành hết cho em, tại sao tất cả em lại dành hết cho anh ta? Tại sao! Hắn có gì đáng để em tự dày xéo bản tân, có gì xứng đáng để e tự dày vò chà đạp chính bản thân mình, ban nãy bên ngoài có biết bao nhiêu người kinh tởm em, em có nghe thấy không?! Chính là vì anh ta sao?!”“ Anh sai rồi, Trạm Vũ.” Cô mở mắt ra. nói, đôi môi khô sần sùi.“ Anh sai cái gì?!” Cố Trạm Vũ như phát điên lên, nước mắt lưng tròng, “ Em còn yêu anh ta, em vẫn còn yêu anh ta?”Vân Khanh từ từ lắc đầu, ánh mắt trống rỗng, thấp giọng nói như hụt hơi, trầm lặng như sương nhưng cũng rất kiên định, “ Đây là sự ấm áp cuối cùng tôi dành cho anh ta.”Cố Trạm Vũ ngơ người ra, nhìn chằm chằm gương mặt yếu ớt tái nhợt đang thở dốc của cô, mỗi một tĩnh mạch màu xanh đều có thể nhìn thấy rõ trên gương mặt đẹp mà trắng nõn nà của cô.Cô từ từ chớp mắt, những giọt nước mắt rời ra, nhẹ nhành rơi xuống, “ Sự ấm áp cuối cùng rồi.”“ Đối với tôi và cả anh ta 6 năm sau, đoạn tình cảm này, là một cái kết thúc. Không cần biết như thế nào, con cái không thể mất cha, anh nói đúng không? “ Cô lạnh lùng cười. Biểu cảm bình tĩnh, nhẹ nhàng như không.