Trong lòng Vân Khanh tiếp nhận tình yêu thương này, cô mỉm cười với ông, “Con đều ăn, con sẽ cố gắng ăn.”Vân Thừa Thư xoa đầu cô, không dám chạm vào phần tóc bạc, ngón tay run run, hạ tay xuống rất nhanh, đi vào phòng bếp.Hạ Thủy Thủy để cho hai cha con có thời gian nói chuyện riêng, cũng tránh cho bản thân ở bên cạnh nhìn thấy mà khó chịu trong lòng, cô ấy đã rời đi trước rồi, để lại người tài xế chờ đưa Vân Thừa Thư về.Có lẽ trên đường xuống núi có thể gặp Cố Trạm Vũ trở về, chặn đường anh ta một lúc!Nấu cơm không mất quá nhiều thời gian, Vân Thừa Thư có dì Mi, rất nhiều năm rồi không xuống bếp, có chút không quen tay.Hai người trong phòng bếp lặng lặng nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng có tiếng cười.Vân Thừa Thư nhìn cô ăn thong thả, ăn một chén nhỏ cá, rất thanh đạm, uống một chút canh, lúc đầu cô còn có thể chống đỡ, nhưng lúc sau cô đột nhiên che miệng lại, dạ dày lại bắt đầu quặn đau.Vân Thừa Thư sợ cô ói ra, làm một cốc nước gừng ấm đưa cho cô.Dần dần, cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.Trời đã nhá nhem tối, Vân Khanh đoán chừng bình thường tầm này là Cố Trạm Vũ sắp về đến nhà.Cô xoay người, đi vào phòng bếp, hỏi người giúp việc chiếc hộp giữ nhiệt, mở tủ lạnh ra cho thuốc bổ làm từ thuốc bắc vào.Vân Thừa Thư không hiểu cô đang làm gì, đi theo vào đến cửa phòng bếp, “Con gái, con mau nghỉ ngời đi, còn làm gì thế?”“Cố Trạm Vũ đưa cho con rất nhiều thuốc bổ, con uống không nổi, đừng để thuốc quá hạn, con nghĩ cha và dì Mi cũng có thể uống.” Vân Khanh thấp giọng nói.Vân Thừa Thư lập tức nhíu mày, ông không cần đồ của nhà họ Cố.Nhưng nghĩ ngược lại, cô còn có tấm lòng nhớ đến hai thân già này, đây là chuyện tốt mà, dù sao dễ chịu cái gì chứ, ông cũng không quan tâm nữa.Nhìn bô dạng vui vẻ của cô, ông cũng không nói gì, cứ thuận theo ý cô đi.Vân Khanh cầm chiếc hộp giữ nhiệt đầy ắp, quay đầu nhìn Vân Thừa Thư, lại nhìn người giúp việc trong phòng khách, bàn tay luồn xuống vạt áo, bên trong là áo mỏng, trong túi có đồ gì đó.Cô kẹp nó vào giữa túi đựng thuốc, kéo khóa lại.Phía xa xa chỗ ngoặt truyền đến tiếng động cơ.Là Cố Trạm Vũ đã trở về.Vân Thừa Thư cũng nghe thấy, những lời đè nén trong lòng cả chiều nay, lúc này không thể không nói, là Tiểu Hạ khuyên ông.Ông suy nghĩ, cân nhắc rất lâu, tuy rằng cũng hận Lục Mặc Trầm đến tận xương tủy, nhưng chung quy lại, tổn thương tám trăm tự hủy một nghìn, ông ấy rất hiểu con gái mình, không muốn cô xảy ra chuyện.“Tiểu Khanh, con nghe cha nói, chuyện ra tòa tố cáo, cha không hy vọng con làm, không vì điều gì khác, chính là không muốn con lặp lại vết xe đổ, một lần nữa phải trải qua đau khổ. Thân thể là của mình, linh hồn cũng là của mình, con ở trong cái lồng này không đi ra, vậy cha dùng cả đời mình đến dẫn con ra ngoài. Dựa vào cậu ta là dựa vào chỗ chết, con không có được cuộc sống mới, con là đang đi đến cái cực đoan. Người như vậy, dù không có con, cũng sẽ bị pháp luật trừng phạt thích đáng! Cha chỉ hy vọng con sống tốt, thật sự chỉ mong con không cần phải lo nghĩ chuyện gì nữa cả, trở về bên cạnh cha…”Vân Khanh cúi đầu nhìn nền nhà trắng toát, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu vào đô mắt vô hồn của cô.Cô nói với cha, cũng như nói với lần thuyết phục này của Hạ Thủy Thủy, “Cha, không cần khuyên con nữa, ý con đã quyết.”“Tiểu Khanh…” Vân Thừa Thư lo lắng sốt ruột đến mức thở gấp.Tiếng động cơ rất gần, đã đến ngoài cửa rồi, tiếng mở cửa xe rất vang.Vân Khanh kín đáo đưa hộp giữa nhiệt cho Vân Thừa Thư, “Anh ấy về rồi, đừng nói cái này nữa, … Cha, cha không thích gặp anh ấy, cha về trước đi, ban đêm trong núi lạnh, hôm nay cha mặc ít quá.”Lúc hai người đang tạm biệt, Cố Trạm Vũ người cao chân dài đã bước vào, nhìn thấy Vân Thừa Thư, trên mặt Cố Trạm Vũ toát lên vẻ lúng túng.Bởi vì năm năm, bởi vì ly hôn, khoảng cách với Vân Thừa Thư rất lớn.