Trong không khí im lặng, Vân Khanh nắm chặt ga giường, co người lại. Nữ cảnh sát nhìn thấy cô như vậy thì cảm thấy có chút không đành lòng, nhưng vẫn phải hỏi, “cô có phải người phụ nữ bị ngược đãi sáu năm trước không?”Nước mắt cô rơi xuống ga giường.Rất lâu sau, môi của Vân Khanh mới run rẩy đáp “phải”Nữ cảnh sát ghi chép lại, “cảm ơn sự dũng cảm của cô, cô đã cung cấp cho cảnh sát chúng tôi một manh mối quan trọng. Bây giờ bên ngoài đang sôi sục, không ngừng đồn đoán về sự việc của cô tối hôm qua. Thông tin này cũng khẳng định tính cách ngược đãi đa nhân cách của giám đốc tập đoàn Thịnh Thế. Phía công an và chính phủ rất coi trọng những tiến triển hiện tại của vụ án công trường, chứng cứ cũng thu thập đầy đủ rồi, đơn khởi tố cũng đã gửi lên tòa án, giám đốc Thịnh Thế sẽ phải đối mặt với một vụ kiện. Trong thời khắc quan trọng này, cần có người làm nhân chứng về hội chứng rối loạn nhân cách ranh giới của anh ta sáu năm trước. Vì vậy, chúng tôi mới đến tìm cô Vân đây để làm nạn nhân chứng minh tội ác của anh ta. Chúng tôi hi vọng cô Vân có thể ra tòa làm nhân chứng, khai báo toàn bộ tộ ác của giám đốc Thịnh Thế.”“Cô, có đồng ý đứng ra làm chứng không?”Vân Khanh tĩnh lặng như nước đọng, hai mắt xám xịt“Cô yên tâm. Vì danh dự và sự an toàn của cô, tất cả thông tin về cô sẽ được bảo mật. Thậm chí lúc trước và trong phiên tòa, cô có đặc quyền không xuất hiện trước đám đông, chỉ cần nói ra toàn bộ quá trình cô bị ngược đãi thì đã hoàn tất việc buộc tội anh ta.Một khoảng im lặng kéo dài, nữ cảnh sát nhìn người phụ nữ gầy gò trước mặt trong giây lát.Trong con ngươi của cô chẳng thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, dường như rơi vào trạng thái thờ ơ. Cuối cùng, miệng cô thốt ra một câu, “tôi..tôi đồng ý.”Nữ cảnh sát hơi ngạc nhiên, à không, vô cùng ngạc nhiên.Cố Trạm Vũ đứng bên ngoài còn ngạc nhiên hơn cả nữ cảnh sát. Anh ta nghiêng hẳn đầu sang, dường như không tin vào những gì chính tai mình vừa nghe thấy.Hoặc là nghi ngờ rằng cô vốn dĩ không hề tỉnh táo.Nữ cảnh sát hỏi lại lần nữa, “Cô Vân, cô đồng ý lên tòa tố cáo tội ác của Lục Mặc Trầm sáu năm trước với tư cách là nạn nhân đúng không?”Vân Khanh chậm rãi gật đầu.Cố Trạm Vũ đi vào.Gương mặt nữ cảnh sát thoải mái và có chút phấn khích, “cô Vân, cô thật tốt. Cô đã đồng ý với quy trình pháp lý rồi thì không thể đổi ý. Mong cô nắm được, tiếp theo, tôi sẽ cử cảnh sát tới nói chuyện và bảo vệ sự an toàn của cô, giám sát hàng ngày cho đến ngày mở phiên tòa.Cảnh sát rời đi.Cố Trạm Vũ trầm ngâm đứng bên giường bệnh.Y tá đi vào thay ống nhỏ giọt. Vân Khanh mệt mỏi, nằm xuống nhắm mắt lại.Cố Trạm Vũ siết chặt ngón tay, cầm cốc nước ấm tới, lấy ống hút cho cô uống. Anh ta nói, “Khanh Khanh, ra tòa tố cáo anh ta? Em đã nghĩ kỹ chưa? Sao em lại đồng ý với cảnh sát? Vụ án công trường làm bốn người chết, anh ta đối xử với em sáu năm trước là giam giữ người bất hợp pháp, một khi tội danh được thành lập, anh ta có thể đối diện với án tử hình.”Lông mi Vân Khanh khẽ run lên, sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng vô cùng im lặng, dường như việc Lục Mặc Trầm bị kết án tử hình cũng không làm cô lay động.Ánh mắt cô đen tối và lạnh lùng, miệng lẩm bẩm, “Em không thể chịu đựng được nữa. Sau cơn điên dại tối qua, em biết rằng phải gạt bỏ những mảng đen tối này ra khỏi tâm trí. Anh ta phải trả cái giá xứng đáng. Anh ta không trả giá, em mãi mãi phải sống trong đau khổ, không thoát ra được. Anh ta phải ngã xuống, hơi thở của anh ta khiến em đau đớn...”Cố Trạm Vũ dừng lại, nhìn cô bằng đôi mắt sững sờ.