Ngày hôm sau, Cố Trạm Vũ thấy cô cả đêm không ngủ được, gặp ác mộng liên miên, tinh thần sa sút, nghĩ tới bác sĩ cũng nói ban ngày có quá nhiều người và nhiều ánh sáng nên cô không cách nào ra ngoài.Chờ đến tối, anh ta mới bằng lòng để y tá đỡ cô dậy, thay cho cô một bộ đồ rồi quấn từ đầu đến chân.Tháng 6 mặc như vầy mà cô vẫn cảm thấy lạnh.Cố Trạm Vũ chuẩn bị xe, liên hệ với một người quen ở sở Công an để nghe ngóng nơi giam giữ Tô Gia Ngọc ở đâu. Anh ta đút một khoản mới biết được tin.Vân Khanh được anh ta dìu lên xe, đi ra ngoài ngay trong đêm.Đến sở Công an, buổi tối vẫn nóng ập vào người. Vân Khanh xuống xe, nhìn ra bên ngoài một lúc lâu, người ra vào sở Công an rất ồn ào, sắc mặt bất an của cô cũng không thích ứng, theo phản xạ, cô lấy cái nón trên áo đội lên che mặt lại.Cố Trạm Vũ thấy phản ứng của cô, anh ta nhanh chóng nắm lấy tay cô: “Tai của em có đau không? Anh đưa em đi đường nhỏ, không ai thấy đâu.”Cô gật đầu và bám sát theo anh ta.Tô Gia Ngọc bị giam ở tòa nhà số 2. Tất cả đã được sắp đặt xong. Một trợ lý cảnh sát đã đợi sẵn ở cửa để dẫn họ vào trong.Hành lang hơi tối, Cố Trạm Vũ đổi tay quàng vai cô. Vân Khanh không phản kháng, giờ cô trở nên rất sợ bóng tối và không gian u ám. Cô vô thức thu vào vòng tay anh ta để tìm nguồn nhiệt.Đôi môi mỏng của Cố Trạm Vũ nhếch lên một nụ cười nhạt, bước chân mải mê chuyện này mà chậm lại.Một vài cảnh sát và người đàn ông mặc quân phục đi về phía anh ta, Vân Khanh nhìn chằm chằm xuống sàn nhà đếm ô gạch nhằm phân tán sự sợ hãi.Nhưng người đàn ông mặc quân phục đột ngột dừng lại khi đi ngang qua cô.Vân Khanh nhạy cảm nhận ra nhưng cô không ngẩng đầu. Cô đi nhanh vài bước.Người đàn ông mặc quân phục muốn mở miệng hét lên, lông mày cau lại và nghi ngờ, liền nhận được ánh mắt lạnh như băng của Cố Trạm Vũ.Người đàn ông mặc sắc phục sờ đầu và cảm thấy khó hiểu. Cảnh sát bên cạnh gọi một tiếng thì anh ta mới đi khỏi đó.Khi đến cửa, trợ lý cảnh sát trò chuyện với người canh giữ, Vân Khanh ngây người đứng ở đó, tim đập nhanh hơn, nhìn chằm chằm cánh cửa hơi mở ra.Bên trong có tiếng kêu cót két, viên cảnh sát đưa Tô Gia Ngọc ra ngoài.Chỉ cách có vài mét, ngọn đèn sợi đốt trong phòng tỏa ra quầng sáng vàng khiến mọi thứ trông thật cũ kỹ.Tô Gia Ngọc bị còng hai tay, thời điểm cô ấy chậm rãi ngẩng đầu lên, miệng há hốc, sửng sốt nhìn ra ngoài cửa.Vân Khanh cười với cô ấy rồi nhẹ nhàng bước vào.Ánh mắt của của Tô Gia Ngọc liếc nhìn Cố Trạm Vũ không đi vào, ánh mắt còn lại đều đổ dồn lên người Khanh Khanh. Thuỷ Thuỷ đã nói với cô ấy về những thay đổi kinh thiên động địa trong 10 ngày này.Khanh Khanh …... chỉ có 10 ngày thôi, cô trở nên gầy trơ xương như vậy, ánh đèn mờ ảo hắt lên gương mặt, vẫn một màu trắng bệch. Cô ốm đến nỗi chiếc cằm nhọn hẳn, đôi mắt đen trũng sâu trên đôi lông mày gầy. Cô mặc một chiếc áo dài và quần tây kín như vậy, dáng vẻ của cô giống như bóng dáng yếu ớt, không còn sức sống như trước, một trời một vực.Tô Gia Ngọc in lặng, hốc mắt hơi động đậy, cuối cùng khóe miệng mím chặt không lên tiếng, cứ thế mím chặt.Vân Khanh lại nở nụ cười: “Tôi tới thăm cậu nè, Gia Ngọc.”Trong lòng cô càng khó chịu, giống như bị con dao cứa nhẹ, Tô Gia Ngọc không thể bước qua, bị cảnh sát khống chế nên chỉ có thể ngồi đối mặt với cô qua một chiếc bàn.“Gia Ngọc, cậu gầy đi rồi.”Tô Gia Ngọc thấy cô nói từng câu rõ rang. Cô ấy còn tưởng rằng mấy ngày trước Hạ Thuỷ Thủy đến nói tình trạng của cô rất tệ, như vậy đã đỡ hẳn chưa?Đôi mắt cô ấy sáng lên, kéo theo trái tim đau đớn: “Khanh Khanh, sao cô còn chạy lung tung vậy?”“10 ngày, kéo dài thêm tớ sợ kháng nghị của cậu sắp hoàn thành rồi.” Vân Khanh từ từ ngồi xuống bàn, cô cúi đầu, trong tiềm thức tránh ánh mắt khi nói chuyện với mọi người: “Tớ nói với Tiểu Đào Tử sẽ không để cậu có chuyện. Bây giờ tớ sẽ tìm cách. Mấy ngày này cậu ở trong đây không chịu khổ chứ?”Tô Gia Ngọc một lúc lâu không có lên tiếng. Cô ấy nhìn chằm chằm đỉnh đầu của cô, lúc đầu còn tưởng nguyên nhân do ánh sáng, nhưng sau một hồi thì mới biết là không phải.