Hạ Thủy Thủy nhìn ánh mắt thất thần của cô, không biết cô đang suy nghĩ chuyện gì. Có lẽ cô đang chỉ chống chọi lại với nỗi đau khổ khi nhớ lại những điều trong quá khứ mà thôi. Hạ Thủy Thủy vô cùng đau lòng, nhưng vẫn không quên mục đích của chuyến đi này, thế nên cẩn thận dò hỏi một chút: “Khanh Khanh, ví dụ, tớ nói là ví dụ, tớ muốn cậu đi theo tớ thì cậu có đồng ý không?”Vân Khanh không đáp lại.Hạ Thủy Thủy vẫn kiên trì hỏi tiếp: “Khanh Khanh? Ý của tớ là rời khỏi nơi này, tớ chăm sóc cậu, được không?”Không kịp đợi Vân Khanh trả lời thì Cố Trạm Vũ đã xông thẳng vào, vô cùng tức giận: “Hạ Thủy Thủy, tôi bảo cô đến để cô làm thế à? Quả nhiên là nghe theo lời của đám người đó, muốn đến đây cướp người? Cô định mang cô ấy đi đâu? Đến chỗ của Lục Mặc Trầm sao?”Người ngồi trên giường nghe được ba chữ kia thì phản ứng rất lớn, Hạ Thủy Thủy đã nghĩ đến, mấy hôm nay cô không hề nghe được ba chữ Lục Mặc Trầm này.Thực sự muốn đạp chết tên tiểu nhân nham hiểm Cố Trạm Vũ này!Thấy Vân Khanh đang định đứng dậy, Hạ Thủy Thủy nhanh chóng đè cô lại, nhìn ánh mắt uể oải của cô lập tức thanh tỉnh, nhìn lại mình.Hạ Thủy Thủy bất lực giải thích: “Không phải, ý tớ là tớ muốn đưa cậu về nhà tớ, dù sao Cố Trạm Vũ cũng là đàn ông, anh ta làm sao chăm sóc cậu được? Giống như vừa rồi… không được tiện lắm.”“Ai nói không tiện? Tôi và cô ấy là vợ chồng năm năm! Tôi còn có bao nhiêu người giúp việc như thế.”Cố Trạm Vũ bước tới, một tay nắm lấy Hạ Thủy Thủy, một tay cách tấm chăn nắm lấy tay Vân Khanh: “Khanh Khanh, đừng để bị lừa! Bọn họ nhất định là muốn đưa em về bên cạnh anh ta, em không muốn đúng không? Hơn nữa, anh để em phải trải qua nỗi đau đớn lớn như vậy để nhớ lại quá khứ thì anh cũng nhất định không để em rời đi! Anh biết bây giờ em vẫn chưa nguôi ngoai được, anh biết em vẫn còn sợ hãi bất an. Căn phòng này là căn phòng hồi cấp ba của em, em vô cùng quen thuộc, thế nên anh đã sắp xếp cho em ở đây, em cảm thấy rất ổn có đúng không? Từ từ em sẽ chấp nhận anh, anh nhất định không để em đi, cho dù có làm em buồn nhưng anh vẫn phải nói, quãng đời còn lại của anh chỉ có em, sau này mỗi ngày anh sẽ không rời khỏi em một bước. Anh sẽ luôn ở bên em, chờ đến khi em khỏi bệnh rồi, em sẽ cảm nhận được sự chân thành của anh!”Vân Khanh mím môi, không nói một lời.Hạ Thủy Thủy nóng nảy, nhưng bây giờ cô cũng biết mình không thể nói ra tên của Lục Mặc Trầm, thế nên vẫn cố gắng tranh thủ: “Khanh Khanh, tớ cũng có thể chăm sóc cậu, tớ cũng có thể ở bên cậu, hơn nữa Gia Ngọc còn… còn đang đợi cậu! Chúng ta là ba chàng lính ngự lâm bất khả chiến bại, cậu còn nhớ không? Tình cảm của chúng ta tốt như vậy…”“Thủy Thủy…” Vân Khanh nhắm mắt lại: “Hôm nay cậu cứ về trước đi, cảm ơn cậu đã có thể đến đây.”Hạ Thủy Thủy cắn chặt răng, ban đầu vẫn còn muốn nói nữa nhưng Khanh Khanh nói như vậy chắc là cô thực sự mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.Hạ Thủy Thủy nghiền ngẫm từng chữ một, Khanh Khanh nói là “hôm nay cứ về trước đi”, cô hơi yên tâm, nắm tay Vân Khanh nói: “Vậy hôm nay tớ về, ngày mai tớ lại đến thăm cậu. Lúc tớ không có ở đây thì cậu phải nghỉ ngơi thật tốt, ngoan ngoãn, không được suy nghĩ lung tung, cũng đừng nhớ đến Gia Ngọc… Thôi, tớ không nói gì nữa, cậu cố gắng ngủ một giấc đi.”Hạ Thủy Thủy lưu luyến, miễn cưỡng buông tay ra, Vân Khanh dựa vào chăn, nhìn Hạ Thủy Thủy từ từ rời khỏi phòng.Trong phòng chỉ còn lại hai y tá trông chừng cô.Hạ Thủy Thủy xuống cầu thang, bước chân nặng nề, lúc nhìn thấy Cố Trạm Vũ ở dưới lầu thì tức giận giơ tay tát anh ta một cái.Cố Trạm Vũ vươn tay chặn lại, gương mặt lạnh tanh.