Sâu trong lối đi nhỏ ở sân bay.Cố Trạm Vũ bước nhanh tới, trên người mặc tây trang màu xám bạc, gương mặt ẩn trong bóng tối, Vân Khanh đột nhiên bình tĩnh trở lại: “Vì sao điện thoại của Gia Ngọc lại ở trong tay của anh? Rốt cuộc là cô ấy bị bắt hay là bị anh khống chế?! Còn có tin tức trên Weibo, là anh gửi sao?”Cố Trạm Vũ nhẹ giọng nói nhỏ: “Cô ấy không ở trong tay anh, cô ấy thật sự là bị cảnh sát bắt, vào lúc 5 giờ chiều, toàn bộ bệnh viện Bắc Nhân đều thấy.”“Tin tức Weibo là anh gửi, chính là sự thật, Lục Mặc Trầm lừa em cũng là sự thật! Em nhấp vào sẽ hiển thị là ‘đã xem’, anh biết là em đã xem rồi, cho nên anh gửi Weibo, với cơ hội cực kỳ bé nhỏ, anh vẫn là tìm được em rồi.”“Sao anh biết tôi sẽ đi?” Vừa rồi Vân Khanh nghe được giọng nói của anh ta trong điện thoại, liền sửng sốt, Cố Trạm Vũ là người mà cô không ngờ tới nhất.Tin tức Lục Mặc Trầm đưa cô ra nước ngoài, tuyệt đối sẽ không bị rò rỉ, bởi vì thời gian ngắn như vậy.Cố Trạm Vũ bước tới gần, ánh mắt tối đen: “Anh luôn chú ý đến em, luôn chờ đợi một cơ hội, ở chung nhiều năm nên anh rất hiểu em, em coi trọng sự nghiệp như vậy, không đến mức không còn cách nào em sẽ không đóng cửa phòng khám, về phần di động của Tô Gia Ngọc, khi cô ấy bị bắt, anh đã nhanh chóng phục chế lại thẻ sim, anh có chuẩn bị mà đến! Khanh Khanh, sao anh có thể để em đi, để em vĩnh viễn rời xa anh chứ? Cho nên đừng chống cự, anh đã mượn lực lượng rất lớn đến đây, anh biết Lục Mặc Trầm là người rất lợi hại, nhưng mà nếu phải mất đi em, anh không ngại cho nổ tung sân bay này, liều chết một lần, mà con của em có phải là đang ở trên máy bay không?”Bọn nhỏ là điểm yếu của Vân Khanh, ánh mắt cô lạnh lùng: “Tôi không biết anh có mục đích gì? Thông đồng với Thiên Dạ, dùng tôi để cản trở Lục Mặc Trầm sao?”Cố Trạm Vũ cười nhạo: “Anh không có hứng thú với chiến dịch này của bọn họ, anh chỉ có một mục đích, Vân Khanh, theo anh đi đi.”“Theo anh đi đâu? Tôi không rảnh chơi trò nhàm chán với anh, anh cho nổ sân bay thì anh cũng sẽ chết.” Vân Khanh lãnh đạm xoay người.Cố Trạm Vũ nắm lấy cổ tay cô: “Em còn muốn đi sao? Tô Gia Ngọc phải ngồi tù em cũng muốn đi sao?”Vân Khanh nhíu mày: “Tôi dự tính thế nào cũng không liên quan gì đến anh, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ dây dưa với anh!”“Vậy nếu bây giờ anh cung cấp đoạn ghi âm kia cho cảnh sát thì sao? Chứng cứ của Bạch Vũ Linh đã khiến cô ấy bị bắt, nếu anh lại cung cấp lời cầu cứu của Quý Chỉ Nhã, cô ấy không có nhân chứng, em có nghĩ là cô ấy có thể sẽ bị định tội không? Lục Mặc Trầm cũng biết việc này khó giải quyết, nên mới liên hợp với Tô Gia Ngọc lừa em, em có biết là Thiên Dạ và anh ta đang hẹn hò không? Anh ta làm gì có thời gian mà đi lo cho Tô Gia Ngọc, em tự nghĩ đi, đi theo anh, hay là anh sẽ giao đoạn ghi âm ra, sau đó châm ngòi thổi gió với Bạch Vũ Linh, khiến cho Tô Gia Ngọc nhanh chóng bị định tội.”“Sao anh phải làm như vậy? Tô Gia Ngọc có thù oán với anh sao?” Vân Khanh nắm chặt nắm tay: “Cố Trạm Vũ, làm người phải có lương tâm, không nên hại người.”Cố Trạm Vũ ngoảnh mặt làm ngơ: “Ngược lại, chỉ cần em đi theo anh, anh cũng có thể ngăn cản Bạch Vũ Linh, anh có cách khiến cho bà ta ngừng khán án.”Vân Khanh không tin những lời này, nhưng cũng biết Cố Trạm Vũ lúc này sẽ vì mục đích mà không từ thủ đoạn, sẽ thật sự đưa đoạn ghi âm kia ra.Gia Ngọc đã bị bắt, trước mắt chỉ còn thiếu bằng chứng định tội, bất kỳ bằng chứng bổ sung nào cũng được cả.Cố Trạm Vũ nhận điện thoai, híp mắt: “Hoàng Gia 744 phải không?”Trái tim Vân Khanh hẫng một nhịp, kia đúng là máy bay riêng của bọn cô, anh ta tìm được rồi! Bọn nhỏ…..“Khanh Khanh, vì em anh có thể mất đi nhân tính, em thử xem, dù người của Lục Mặc Trầm có mạnh đến đâu đi nữa, anh cũng mượn được không ít tinh nhuệ, đã bao vây nửa sân bay, con của em ở bên trong phải không, em thử đánh giết lên xem!”Vân Khanh nhắm chặt hai mắt lại, liên quan đến bọn nhỏ, cô hoàn toàn không thể đánh cược, dù tin tưởng người của Lục Mặc Trầm thì cô cũng không đánh cuộc.Gia Ngọc, cô cũng giống vậy không thể đánh cuộc.