Bác sĩ tới rất nhanh, Vân Khanh nhìn thấy lại có vệ sĩ tràn vào, tay kia của cô nắm chặt lấy di động, không thể gọi điện thoại ở trong này, một khi lộ ra ngoài sẽ bị tịch thu, trong lòng thầm suy nghĩ, cô đẩy ống nghe khám bệnh của bác sĩ ra, run giọng nói: “Tôi bị dị ứng, rất nghiêm trọng, có hơi sốc…..”“Dị ứng thuốc! Cô nằm xuống, tôi cho cô uống thuốc.”“Không được, tôi cần thở oxy, có thể là tôi bị hen suyễn cấp tính---- ha, ha….”Sự việc khiến cho mọi người hoàn toàn không lường trước được, bình thường thuốc ngủ sao có thể gây ra dị ứng? Sắp xếp bác sĩ kia cũng chỉ là để đề phòng bất trắc, nếu muốn thở oxy và khám chữa bệnh toàn diện, thì trên máy bay điều kiện không đủ.Vân Khanh không ngừng co giật trên mặt đất, hô hấp càng lúc càng khó khăn, sắc mặt dần tím tái.Bác sĩ xử lý không được, đầu đầy mồ hôi, gặp tình huống này ông ta cũng có chút không dám dính vào, dù sao cũng sợ gặp chuyện không may.Giọng nói của Vân Khanh đau đớn, nói: “Mau đưa tôi ra ngoài, đến phòng cấp cứu sân bay.”“Không được!” Nữ vệ sĩ nghiêm túc lắc đầu: “Còn 10 phút nữa là cất cánh.”“Tôi có thể sẽ, sẽ mất mạng…..” Vân Khanh suy yếu nói.Nữ vệ sĩ kia ngập ngừng vài giây, sau đó gọi điện thoại cho cảnh sát đặc nhiệm bên ngoài.Nửa phút sau, cảnh sát đặc nhiệm bước vào cửa cabin, nhìn tình huống, ra lệnh cho hậu cần mặt đất ở bên ngoài bắt đầu sắp xếp, Vân Khanh bị bí mật nâng ra khỏi cabin, đi vào khoang máy bay.Cô quay đầu lại, thật sâu liếc nhìn: “Bé cưng của tôi ở bên trong phải không?”“Cô Vân! Cô nhanh trở về, cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ đều đang ngủ.” Bảo mẫu đứng ở cửa lo lắng nói.“Đừng đánh thức bọn nhỏ!” Vân Khanh gật đầu, kiên trì lưu lại người đáng tin để bảo vệ bọn nhỏ, ba vệ sĩ liền đưa cô đến phòng cấp cứu.Trực tiếp tiến vào từ lối lên máy bay, sẽ không đi qua chỗ đông người, đến phòng cấp cứu, cổ họng của cô đã sưng phù, hô hấp khó khăn, sau khi cấp cứu khẩn cấp và cho thở oxy, cuối cùng cũng chuyển biến tốt đẹp.Thế nhưng đến đây cũng vẫn bị nhìn chằm chằm, cô vẫn không thể gọi điện thoại được.Cô muốn xác nhận tình huống của Gia Ngọc, bất kể thế nào cũng không thể không quan tâm.Đợi trong chốc lát, cuối cùng cũng đợi được một cơ hội, hai vệ sĩ đi lấy bình oxy ở bên kia, một người thì đang gọi điện thoại thương lượng thời gian cất cánh.Bác sĩ đang lên toa thuốc.Cửa phòng cấp cứu đang mở.Vân Khanh rút kim tiêm trên mu bàn tay ra, cấp tốc xuống giường, đến giày cũng chưa mang, nhanh chóng chạy ra ngoài.Cô cắm đầu chạy loạn, xông vào một lối đi rất dài và nhỏ, trong cơn hỗn loạn, cô lấy điện thoại ra bấm dãy số của Tô Gia Ngọc, nhưng trong nháy mắt liền kịp phản ứng, nếu Gia Ngọc bị bắt, thì nhất định là sẽ không liên lạc được.Cô vừa mới chuẩn bị cúp điện thoại, thì điện thoại lại kết nối được.“Alo, Gia Ngọc?” Vân Khanh gấp gáp lên tiếng.Cuộc gọi được kết nối, nhưng bên kia không ai đáp lại.“Gia Ngọc, tớ là Vân Khanh, cậu có đang nghe không, cậu bị bắt phải không….. Sao lại muốn gạt tớ! Sao cậu lại ngu ngốc như vậy…..”Trong cơn hỗn loạn, cổ họng cô run rẩy, lại không ngừng nói chuyện, hi vọng Gia Ngọc lên tiếng.Thế nhưng đối phương vẫn không nói chuyện.Vân Khanh lại gọi vài tiếng, trong lòng vô cùng sốt ruột, nghi ngờ nhìn chằm chằm di động, đúng là số điện thoại của Gia Ngọc, vì sao kết nối được lại không ai nói chuyện?Cô lại nhìn chằm chằm vài giây, cảm thấy kỳ lạ, đưa tay muốn cúp điện thoại, định gọi cho Hạ Thủy Thủy.Nhưng mà lúc này trong điện thoại lại có người nói chuyện.Giọng nói kia, khiến cho Vân Khanh vô cùng chấn động, con ngươi của cô lóe lên sự kinh sợ, đôi môi tái nhợt run run, nhưng cô không kịp nói chuyện, bởi vì đối phương vẫn tiếp tục nói.Sau đó điện thoại bị cúp.Vân Khanh trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm điện thoại, đột nhiên ném điện thoại ra xa, xoay người chạy trở về.Lúc cô chạy trở lại quá gấp, lối đi nhỏ này có mấy ngã rẽ, có lẽ vệ sĩ đang tản ra tìm cô, cô phải lập tức tìm được vệ sĩ.Nhưng mà khi cô vừa mới chạy đến lối rẽ kế tiếp, liền nghe được tiếng đánh nhau, cô nhìn thấy nữ vệ sĩ kia đang đánh nhau với hai người đàn ông, trong lòng cô thoáng chốc nhẹ nhõm, nhưng giây tiếp theo cô nhìn thấy có một người đàn ông cao gầy đi về phía cô, Vân Khanh dừng lại.