Vân Khanh nghĩ đến 1 vạn lý do khiến anh phải cấp bách rời đi.Nhưng cô thật không ngờ, lại có liên quan đến Thiên Dạ.Cô từng cảnh tỉnh chính mình, phải tin tưởng vào ý chí quân nhân của anh.Thế nhưng những hành động này của anh….. cô còn có thể cố chấp chống đỡ sao?Đêm nay anh sẽ thân mật với Thiên Dạ, cho nên mới không cho cô để lại dấu vết trên người anh, ít nhất việc này chứng mình, anh sẽ để Thiên Dạ nhìn thấy thân thể mình.Đầu căng lên, đau đớn, cô gần như không thể nào tiếp tục suy nghĩ nữa.Cô tin rằng anh làm vậy với Thiên Dạ không phải là không hề có mục đích, nhưng bất kể mục đích cuối cùng là gì, anh đều có ý nghĩ trả giá chính mình.Cho nên, sợ cô biết, cho nên gấp gáp muốn đưa cô ra nước ngoài.Thì ra câu ‘anh không muốn để em nhìn thấy, cũng sẽ không để em nhìn thấy’ là có ý này.Thì ra câu ‘anh cần em hiểu anh, em nhất định sẽ hiểu’ là khẩn cầu việc này?Vân Khanh rũ mắt, cả người ảm đạm.Có phải cô nên thuận theo ý của anh, làm bộ như không biết gì cả, không đến quấy rầy anh, ra nước ngoài, lấy đại cục làm trọng, xem nhẹ việc thân thể anh xuất quỹ….Đang suy nghĩ rối bời, trên màn hình lại hiện lên tin nhắn Weibo khác, tay của cô vô thức chạm vào, giao diện liền chuyển đến khung tin nhắn riêng.Một tài khoản không quen biết gửi đến, Vân Khanh liếc nhìn, vẻ mặt cô thay đổi còn nhanh hơn vừa rồi.【Khanh Khanh, Tô Gia Ngọc bị cảnh sát cưỡng chế bắt giữ với tội danh cố ý giết người, lúc 5 giờ chiều. 】【Lục Mặc Trầm lừa em! Em mặc kệ cô ấy sao? Một khi tội danh được thành lập, cô ấy ít nhất phải ngồi tù 20 năm. 】【Em không tin, đây là ảnh chụp, còn có tin tức địa phương. 】Vân Khanh trừng lớn mắt, đột nhiên luống cuống, cô nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện gửi tin nhắn đến, ai vậy?Đương nhiên cô không tin, cô bấm vào đường link, thế nhưng cô không thể không tin, ánh mắt cô bị ảnh chụp Gia Ngọc bị còng tay mang đi từ bệnh viện làm cho đau đớn.Trên tin tức địa phương đích xác cũng có một tin về vụ án mưu sát phụ nữ có thai, hình ảnh đăng lên không thể nghi ngờ chính là Gia Ngọc!Sao lại thế này? Không phải Gia Ngọc gọi điện thoại cho cô nói không có việc gì sao, nói nhờ có Lục Mặc Trầm sắp xếp, cô ấy không có việc gì.Vì sao cô chỉ hôn mê một buổi chiều, Gia Ngọc trong giây lát đã bị bắt.Lục Mặc Trầm….. Lục Mặc Trầm lừa cô sao? Vì để cho cô an tâm rời đi, mà ra lệnh cho Gia Ngọc, để Gia Ngọc cũng lừa cô?Đồng tử Vân Khanh dại ra, vô cùng u ám, bây giờ nhớ lại cuộc gọi lúc trưa, Gia Ngọc cúp máy nhanh như vậy đúng là không bình thường.Đồ ngốc, biết rõ chính mình sẽ xảy ra chuyện, còn báo bình an với cô, có lẽ nếu không cúp điện thoại cô ấy sẽ không kiềm được mà bật khóc, cho nên phải cúp nhanh như vậy.Đôi mắt nóng lên, đầu đau đớn tựa như một loạt dây thần kinh đột nhiên bị cắt đứt.Nếu là tin nhắn của Thiên Dạ, cô có thể cố nén, ép buộc mình không quan tâm.Nhưng mà cái này, cô không thể, Gia Ngọc gặp chuyện không may, cô nếu đã biết mà còn rời đi, không quan tâm đến, thì cô là loại người gì chứ.Vân Khanh siết chặt điện thoại, muốn gọi một cuộc điện thoại, nhưng vệ sĩ ở cửa đột nhiên đi về phía cô.Vân Khanh không kịp nhắm mắt lại, nữ vệ sĩ vô cùng hoảng sợ: “Cô Vân, sao cô lại tỉnh lại?”“Tôi…..” Một chữ vừa ra khỏi miệng, đau đớn nơi bụng đột nhiên kích thích dây thần kinh.Vân Khanh khom lưng, vừa rồi vẫn cố nén, hiện tại cảm thấy đau nhói, thân thể không chống đỡ được, trượt xuống khỏi ghế nằm.“Cô ơi! Gọi bác sĩ đến đây!”Vân Khanh vịn vào chân bàn, dạ dày mãnh liệt nổi lên một cơn bồn nôn, càng nghiêm trọng là cô bị khó thở.Nôn---Cô đột nhiên nghiêng người sang một bên, vệ sĩ bị cô nôn đầy người.