Tiếng khóc oa oa, như muốn xé rách trái tim cứng rắn lạnh lùng của anh, anh nhắm mắt, ôm một chút rồi lại nhanh chóng buông ra, để tránh bọn chúng quá mức lưu luyến.Bóng dáng của anh lạnh lẽo, nhìn cô một cái sau cùng, rồi nhanh chóng kiên quyết rời đi.Biệt thự Dự Viên vào buổi chiều, thật im lặng.Bóng đêm buông xuống, có một đội cảnh sát đặc nhiệm mặc thường phục ra vào, vệ sĩ ở cửa căng thẳng, mọi việc diễn ra âm thầm, bí mật.Bảy giờ, sân bay quốc tế Thành phố S, một chiếc máy bay tư nhân có in chữ ‘máy bay hành khách’, đang đỗ ở dãy máy bay thông thường.Trong cabin, có hai phòng nghỉ, bảo mẫu và a thẩm đều đang đứng ở bên trong, nhìn cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ sau khi ăn cơm thì đi vào giấc ngủ.Bên ngoài phòng nghỉ, có hai nữ vệ sĩ mặc thường phục canh gác.Phía dưới máy bay, hai cảnh sát đặc nhiệm cải trang thành hậu cần mặt đất đang tuần tra qua lại.Cơ trưởng xác định lộ trình và thời gian cất cánh, 8 giờ.Nữ vệ sĩ nhận được tin tức, báo cáo cho A Quan.A Quan đưa điện thoại di động cho người đàn ông đang đứng cạnh cửa sổ sát đất: “Chủ tịch Lục, là tin tức của cơ trưởng.”Lục Mặc Trầm nghe máy, bên kia báo cáo, anh không nói một câu, im lặng thật lâu, nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, bóng dáng phản chiếu lên cửa sổ thủy tinh, trông thật tiêu điều, cuối cùng chỉ nói một câu: “Quan sát những máy bay xung quanh, trước và sau khi cất cánh không được phép xảy ra sai sót.”Cúp điện thoại, vẻ mặt A Quan nặng nề: “Chủ tịch Lục, Thiên Dạ đã lên đường rồi, vừa rồi cô ta gọi điện đến, nói nếu đã là kỷ niệm ngày nhập học, vậy thì muốn anh thay quân trang năm đó, anh…..”“Để Quý Tư Thần giăng lưới.” Lục Mặc Trầm đi đến phòng nghỉ, lấy ra bộ quân trang 7 năm trước, vuốt ve dây lưng, đáy mắt có một loại cảm xúc thấy chết không sờn.A Quan thở ra một hơi: “Anh đã phối hợp diễn kịch nhiều ngày, hết thảy mọi chuyện đều sẽ chấm dứt vào đêm nay.” Chỉ mong anh có thể nghĩ đến cô Vân và bọn nhỏ, có thể….. tiếc mạng.Chỗ sâu nhất trong ánh mắt Lục Mặc Trầm hiện lên vẻ ngoan lệ, cực kỳ yên lặng, thay quân trang, trên người không mang súng, bước vào trong thang máy.Lên xe, xe hướng về phía khách sạn Hoa Viên Tôn Hoàng, sau 20 phút thì đến nơi, lúc xuống xe, điện thoại di động đã bị che chắn tín hiệu hoàn toàn.Xa xa trong bóng đêm, khách sạn trên đỉnh núi giống như một tòa lâu đài bóng tối, khắp nơi là ánh đèn âm u, bóng cây lắc lư trên ban công lầu hai, Thiên Dạ ngồi ở bên ngoài lan can, hai chân thon dài lộ ra bên ngoài tà sườn xám xẻ cao, lay động trong không trung, cô ta đảo mắt qua, đôi môi đậm màu cong lên, một chiếc giày cao gót rơi xuống lầu một.Cô ta lấy điện thoại di động ra, chụp một bức ảnh người đàn ông mặc quân trang vừa mới bước vào cửa: “A Trầm, anh thật đẹp trai.”Lục Mặc Trầm ngẩng đầu nhìn, sắc mặt thâm trầm tựa như đêm tối, đi đến bậc thang, nhặt lên chiếc giày cao gót nhung đen của phụ nữ, cầm ở trong tay, vuốt nhẹ hai cái.Thiên Dạ theo dõi động tác của anh, mỉm cười quyến rũ.…….Ý thức của Vân Khanh lơ lửng phiêu đãng trong không trung, không ngừng thúc giục mình tỉnh lại, thế nhưng đầu quá nặng, dạ dày của cô rất đau, toàn thân phát lạnh.Cô nhớ rõ A Quan tiêm thuốc cho cô, cô có cảm giác mình bị dị ứng, bởi vì ngày hôm qua cô có uống thuốc kháng sinh.Nếu không, khi cô tỉnh lại cũng sẽ không bị sốc, tỉnh lại, cô cũng không muốn đi.Oanh, cô cảm nhận rõ ràng ánh sáng giữa khe hở hai mắt, từ từ, từng chút một, cùng với cơn đau đớn, cô đột nhiên tỉnh lại.Trước mắt là một mảnh sáng sủa, cô đang ở đâu?Đôi mắt cô chuyển động, thấy rõ dưới thân là ghế dựa, rất sáng, bên ngoài tối đen nhưng có ánh đèn, có thể nhìn thấy mặt đất, cô đang ở trên máy bay!