"Không phải chứ, lão Lục nói sinh nhật cũng không có gì, để con với Cát Cát năm nay ăn chung với Tiểu Đào tử." Mười bốn rầm rì.Vân Khanh nhíu màu, :"Không phải các con đến mùa đông lận sao? Còn sớm mà, gấp như vậy để làm gì..."Lục Mặc Trầm xâu xa ngồi ở chỗ đó, ánh sáng đèn luân phiên cũng chiếu lên ngũ quan của anh, ngón tay anh gõ bàn: "Bới cơm cho anh!"Vân Khanh đưa cho anh bát canh hầm sườn heo, chắc là anh thực sự rất đói, uống liền hai chén.Vân Khanh đang chơi với bọn nhỏ, nhìn vô cùng náo nhiệt, tiệc sinh nhật của ba người, Lục Mặc Trầm an tĩnh thâm thúy nhìn một bên, chỉ khi Vân Khanh nhìn qua bên đó, khóe miệng của anh cũng có nụ cười.Nụ cười đó cực kỳ nhạt, Vân Khanh cảm thấy được, nhưng đáy mắt anh cũng không cười.Có thể do có quá nhiều chuyện quấn thân, sao anh vẫn cười cho được.Bởi vậy cô còn quá nhạy cảm.Bữa tối đã xong, bác sĩ khoa nhi cũng qua đây, Vân Khanh bồng Tiểu Đào tử đi truyền nước biển.Bận rộn một hồi, tám giờ cô mới xuống lầu, phát hiện con gái con trai không thấy đâu nữa.A Thẩm nói: "Tiên sinh sợ mấy bé làm ồn, nên để lái xe đưa đến chỗ lão phu nhân, lão phu nhân muốn gặp cháu, trễ chút sẽ về.""Ừ?" Vân Khanh có chút kỳ quái, đã tối như vậy sao lại gấp đi một chuyến như thế? Ngày mai đưa qua cũng được mà."Tiên sinh đâu?""Vừa rồi còn đang ở đây mà." A Thẩm ló đầu tìm kiếm: "Có thể là ra sân sau, hút thuốc quá."Vân Khanh gật đầu, nghĩ nghĩ, lên lầu cầm lấy tư liệu chính mình điều tra ra được, đi xuống lầu ra sân sau tìm anh, lúc này con không ở đây cũng tốt, có thể nói chuyện quan trọng với anh.Cô tìm ở sân sau một lúc lâu cũng không tìm được anh.Sau đó ở trong bể bơi phát hiện ra bóng dáng của anh.Vân Khanh đứng ngay cửa bể bơi, không gian rộng rãi, chùm đèn trần chiếu xuống hồ nước xanh trong vắt, trong làn nước có một bóng dáng thon dài, vai rộng eo hẹp, quần tứ giác bao lấy cái mông nam tính, bơi cũng dù sức, làm người ta nhìn có chút ngại.Hình như anh đã phát hiện ra cô, lật mình bơi lại, hướng bờ bơi tới.Vân Khanh cời dép gỗ, để chân trần, lấy khăn để ở trên ghế, đắp sau lưng tấm lưng mảnh khảnh của anh, hai tay lau mái tóc cùng gương mặt tuấn mỹ này, cô trầm thấp than thở: "Anh vẫn không mệt sao? Em lo lắng cho sức khỏe của anh, sao còn có sức đi bơi như vậy?"Lục Mặc Trầm chỉ vào trong chỗ nước chảy: "Trị liệu bằng nước, so với đi ngủ nó hiệu quả hơn."Vân Khanh nhìn qua, lại nhìn lại, ánh mắt không cẩn thận nhìn thoáng qua cơ ngực đang từng khúc nâng lên, trải qua vận động, gân xanh đã xuất hiện, thập phần sắc bén.Không hiểu cường độ làm việc và tác phong nghỉ ngơi của quân nhân.Cô cảm thán :"Một bể bơi như vậy đã không đơn giản, Lục tổng có rất nhiều tiền rồi."Lục Mặc Trầm liếc nhìn cô một cái, hầu kết trầm thấp: "Nếu như anh biến thành trắng tay, em vẫn thích anh sao?"Vân Khanh dừng lại một phen, nâng đôi bàn tay trắng phấn nộn gõ bờ vai, cười: "Không thích, chỉ thích tiền của anh."Ngón tay bị bàn tay anh nắm lại, anh xoa nhẹ vài cái, tiếp tục nói: "Nếu như anh không chỉ không có tiền mà còn có một đống chuyện thối nát, em còn thích anh sao?"Thời gian an tĩnh trôi qua, anh mới bằng lòng hơi mở ra tình huống chân thật, anh đã nói như vậy rồi, vậy chuyện này cũng không lạc quan lắm.Vân Khanh nhắm mắt lại, trong nháy mắt tay nhỏ hung hăng nắm lấy cầm của anh, ngay cả Lục Mặc Trầm còn kinh ngạc với sức mạnh của cô.Cô lại mở mắt, con ngươi xinh đẹp như phượng nhiễm, ánh mắt rất sắc, cực kì lạnh lùng, ôn nhu nhẹ nhàng nói: "Lục Mặc Trầm, chỉ cần trong anh vẫn là em, trong lòng em vẫn là em, vẫn là anh còn quen em, Vân Khanh em nhất định sẽ không phụ anh. Em biết em đã xác định ai đó, em sẽ một lòng một dạ, anh là Phú Khả Địch Quốc cũng là của em, anh nghèo rớt mùng tơi cũng là của em."Lời tâm tình của cô nói ra cũng xinh đẹp như lời cô vậy, chân thật, không biết sợ.Ánh mắt của anh nhìn thâm trầm không đáy, hiện lên một trận phong ba trong vắt, mà lại xẹt qua một cơn gió.