Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 590: Anh ta không thiếu phụ nữ







Anh ta chắn ở phía sau. Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông xa lạ khiến cô run rẩy, da thịt nóng ran. Chân cô bị tóm lấy, lùi về sau bám chặt vào anh ta.Động tác của anh ta không gấp gáp vội vàng, có thể nói là rất chậm, mặc ý mà làm. Sau khi chiếc áo mỏng rơi xuống, cơ bụng chạm vào người cô. Răng của Tô Gia Ngọc run bần bật. Cô vừa khóc vừa liều mạng chống cự trong tuyệt vọng.Giãy giụa một hồi thì người cô bị lật lại. Người đàn ông xé rách quần áo của cô, có lẽ bị cô phản kháng mà mất hứng, kéo khóa của cô “roẹt” một cái.“Tô Gia Ngọc nhất thời không phòng bị, để lộ hết phần bụng trắng nõn nà. Cô gào khóc sợ hãi. Chân cô bị anh ta kẹp chặt rồi, muốn xoay cũng không được.Giang Thành Vũ cúi đầu, phấn khích bởi bị cô cọ xátNhất thời nhìn thấy vết sẹo trên bụng cô, anh ta không giấu được ánh mắt khinh thường, đôi long mày giãn ra, lạnh lùng cười nhạo, “sinh con rồi à? Sao không nói sớm? Tôi không động vào phụ nữ đã có con.”Anh ta liếm môi, buông tay, cụt hứng buông cô ra.Thái độ trước sau khác biệt như dẫm nát lòng tự trọng của một cô gái. Tô Gia Ngọc không nhận ra sự khinh thường trong giọng điệu bình thản của anh ta.Cả người cô run rẩy, chẳng quan tâm đến những điều đó, nhanh chóng đứng dậy run rẩy co rúm lại, hai mắt đỏ như mắt thỏ, thở hổn hển.Tóc rối bù, quần áo xộc xệch khiến cô trông như một quả bóng nhỏ. Làn da cô rất trắng, những chỗ anh ta chạm vào đều đỏ tấy lên.Giang Thành Vũ nhăn mày, đôi mắt vô hồn hình như dừng lại một lúc, cởi chiếc áo tắm trên người ném vào đầu cô.Anh ta không nói lời nào, đi vào phòng thay đồ.Tô Gia Ngọc vô cùng căng thẳng, những chiếc răng nhỏ nghiến run lên. Hồi lâu sau cô mới bình tĩnh lại, mãi cho đến khi cảm thấy đau mới buông bàn tay đã tê dại vì ôm chính mìnhCô lau nước mắt, lấy chiếc áo tắm nồng nặc mùi đàn ông trên đầu mình xuống, muốn quăng nó đi. Nhưng khi nhìn thấy chiếc tay áo ngắn cũn cỡn, viền áo đã bị rách của mình, cô đành phải lấy chiếc áo tắm đó quấn quanh eo.Đây là thời cơ tốt nhất để thoát khỏi đây.Tô Gia Ngọc bò xuống khỏi sô pha, vội vàng nhặt túi lên. Lúc này, cô mới chú ý đến căn phòng này. Bên ngoài rất cũ nhưng bên trong trang trí nội thất vô cùng tinh xảo, tuy nhiên cũng khá cũ kỹ.Tấm thảm màu xám đen khá bừa bộn. Trên bàn uống nước càng lộn xộn, bày bừa đồ ăn chưa thu dọn.Tô Gia Ngọc không nhìn nhiều, vội vã nhặt những đồng tiền rơi dưới đất.Vốn dĩ định chuồn đi rồi, nhưng cô liến thấy một vài tài liệu trên ngăn tủ kéo cạnh bàn uống nước.Trên kệ ti vi cũng có rất nhiều tài liệuTô Gia Ngọc sững người, trong đầu đột nhiên lướt qua những lời Khanh Khanh nói. Những tài liệu này chắc chắn có liên quan đến nhà họ Lục.Chần chừ một lúc khiến cô chậm lại, đưa mắt nhìn về hướng Giang Thành Vũ vừa rời đi. Dãy đó rất nhiều phòng, không biết anh ta ở trong căn phòng nào..Chiếc đồng hồ trên tường kêu thùng thùng như tiếng tim cô đập thình thịch. Trước khi Tô Gia Ngọc nhận ra điều đó thì người cô đã nghiêng về phía ngăn tủ đựng tài liệu.Cô nghĩ chỉ cần nhìn một cái xem có tài liệu nào liên quan đến Lục tổng hay không.Thình thịch!Tiếng cánh cửa mở bật sang một bên, còn có tiếng nam nữ cãi vã. Cô nghe tiếng Quảng Đông không hiểu lắm.Sau đó có bóng người đi ra.Tô Gia Ngọc vốn cho rằng đó là Giang Thành Vũ nhưng hóa ra lại là... một người phụ nữ!Hơn nữa thân hình người đó rất quyến rũ, ăn mặc nóng bỏng, khuôn mặt bực tức đi ra. Nhìn thấy Tô Gia Ngọc, người phụ nữ đó dừng lại vài giây rồi lạnh lùng bước ra ngoài.“...” Tô Gia Ngọc cảm thấy trên mặt có một luồng gió, thấy hơi bối rối.Cô ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy cánh cửa đó vẫn mở. Dĩ nhiên cái giường ở trong phòng vô cùng lộn xộn. Cô chớp mắt, không biết dùng từ gì để miêu tả tâm trạng lúc đó nữa.Nhưng cô dần dần hiểu ra người phụ nữ này rõ ràng đã ở bên anh ta đêm qua...Anh ta không thiếu phụ nữ.