Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 569: Cô đoán xem tôi dùng bao nhiêu thời gian để khiến anh ấy quay về bên tôi







Thiên Dạ nghiêng người cười khúc khích bên cạnh, “tôi hiện đã là cổ đông mới của tập đoàn Thịnh Thế, còn là nữ cổ đông đầu tiên. Chính anh ấy đặc biệt phá lệ đó. Vân Khanh à, thực tế thì cô tính kế gì vậy? Cô có khả năng với tới vị trí cổ đông của công ty anh ấy sao? Cô có thể san sẻ khó khăn cho công ty sao? Cô với anh ấy không cùng một thế giới, cô cố chấp làm gì chứ? Còn tôi biết mọi thứ về anh ấy. Có vẻ như anh ấy cũng không ngại việc tôi biết những điều đó. Đến cả việc cô với anh ấy hôn nhau cuồng nhiệt ở văn phòng tối hôm đó tôi cũng biết. Nếu anh ấy không muốn tôi bám lấy thì đã sớm cắt đuôi rồi. Cô không bao giờ hiểu được tình yêu điên cuồng của chúng tôi. Từ lúc trêu đùa tình cảm của cô sáu năm trước, anh ấy đã để tôi ở bên cạnh chứng kiến tất cả nên bây giờ vẫn giữ thói quen này, haha. Mà tôi thì không để bụng, tình yêu giữa chúng tôi quá lớn, không để ý mấy thứ vặt vãnh này, cũng giống như canh trứng gà vậy, trước đây anh ấy rất thích, nhưng tôi đoán bây giờ anh ấy chẳng dám động đến nữa. Đó là điều cấm kỵ của chúng tôi, anh ấy sớm đã chôn sâu rồi. Tôi nói rồi, chẳng qua là cô giống tôi mới được anh ấy để ý đến, cô còn không tin. Vậy cô chờ mà xem, tình cũ không rủ cũng tới, cô đoán xem bao lâu nữa thì anh ấy trở về bên cạnh tôi?”Tai Vân Khanh ong ong như sắp rách ra, áp lực nặng nề.Tim như bị cứa ra, đau thắt như bị dội gáo nước lạnh.Thiên Dạ đánh đòn đau như vậy, đã đạt được một nửa mục đích, lấy lũ đánh chìm thuyền, thực sự đã đè nặng tâm lý của Vân KhanhCô không hiểu được là thật hay giả, anh hôn cô ta, sao anh lại để đồ biến thái Thiên Dạ bám riết mà không ngăn cản?Còn cả canh trứng gà nữa, thứ canh trứng chết tiệt…Vân Khanh nhìn anh bằng ánh mắt vô hồn, lạnh lùng.Trong sâu thẳm ánh mắt của anh rõ ràng vô cùng căng thẳng, nhìn cô chằm chằm, lúc nào cũng để ý đến cô.Anh đang lo lắng cho cô ư? Lo cô bị Thiên Dạ bắt nạt ư?Lúc này, Vân Khanh chỉ có thể nghĩ như thế, coi như tự an ủi bản thân, trong lòng mới có tự tin phản đòn.Cô duỗi thẳng cổ, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thiên Dạ, nở nụ cười chiến thắng. Vân Khanh hạ giọng, mặt lạnh băng, giọng nói lạnh lùng, “Tôi đoán rằng anh ấy không bao giờ quay lại với cô, dù cho cô có giở bao nhiêu âm mưu, thủ đoạn. Cô Thiên, cô vẫn chưa hiểu à, vậy tôi cho cô xem.”Vân Khanh nắm lấy tay áo của Thiên Dạ, khiến cô xoay nửa vòng, “cô nhìn cho rõ, ánh mắt anh ấy luôn nhìn ai? Từ nãy đến giờ, anh ấy nhìn tôi tổng cộng mười lần, ánh mắt căng thẳng của anh ấy đã khiến tôi thắng rồi. Bởi vì anh ấy sợ cô ức hiếp tôi, nên luôn đê ý đến tôi. Ai là người ở trong lòng anh ấy, còn phải nói hay sao? Cho nên, cô nói nhăng nói cuội gì thì tôi cũng không tin. Tôi chỉ tin ánh mắt của anh ấy thôi. Vậy là đủ.”Thiên Dạ thuận mắt nhìn sang, ánh mắt của Lục Mặc Trầm chưa từng nhìn về cô ta.Lúc này, nụ cười của Vân Khanh như một mũi kim đâm vào tim của Thiên Dạ, cảm giác bực bội khiến cô ta vô cùng khó chịu.Đã đủ chưa?Chưa đủ!Nói nhiều như vậy, người phụ nữ này cứ vòng vo, lòng không hề lo lắng, giống như một bức tường không thể nào xuyên quaTrừ khi là tự tin kiêu ngạo do sự nuông chiều của Lục Mặc TrầmTôi cho cô tự tin.Đối với Thiên Dạ, chỉ cần giở chút kế mọn cũng có thể khiến cô ta đau khổ, không cần phí nhiều lời.Vừa đúng lúc đó, phục vụ bê súp nóng đến, Thiên Dạ buông lỏng cổ tay Vân Khanh ra, vì trước mặt là lối đi, Vân Khanh theo quán tính bước lùi lại, sau lưng cô là tấm thảm cuộn, Thiên Dạ trương mắt nhìn gót giày của Vân Khanh dẫm lên tấm thảm gồ ghề.Thiên Dạ rút ra một cây kim từ tay áo. Chỉ cần đâm nó vào tay nhân viên phục vụ, tay người này sẽ run lên, hất bát canh nóng về phía trước.Mà lúc Vân Khanh ngã, mặt hướng về phía cái khay.Chưa đến hai giây, khuôn mặt trái xoan sẽ bị hủy hoại vì bỏng.Thiên Dạ lạnh lùng cười, nhìn Vân Khanh, “Lần trước tôi bị thương khiến cô được lợi, lần này tôi cho cô món hời lớn!”