“ Đừng có nói với em là anh không nhớ em thích ăn món gì nhá, chúng ta trước đây đều thích ăn bánh trứng mà, hồi đó một tháng thôi có thể ăn đến 3 lần , hai lần anh đều để cho em…. Bồi bàn! Tôi gọi hai phần bánh trứng.”“ Tôi không cần.” Lục Mặc Trầm lạnh lùng nói với bồi bàn.Lời còn chưa nói xong, ánh mắt đột ngột ngưng lại nhìn chăm chú, như không nhìn rõ, anh chau mày nhìn về hướng đối diện.Sau đó khuôn mặt đẹp trai của anh hơi đông cứng lại, nhìn chăm chú.Thiên Dạ ngay lập tức cảm nhận được, quay đầu lại nhìn.Có một vách ngăn ở giữa, phòng đối diện nhìn được rất rõ ràng, đứng ngần cửa ra vào.Bên cạnh bàn, người đó rõ ràng là vừa mới tiến vào, vừa nói vừa cười, hai người đàn ông hai người phụ nữ,trong đó có một người thân hình mảnh khảnh lạnh lùng, xách túi xách đi lên trước, đứng cạnh bàn ăn đã đặt trước.Cô vừa đến đã nở ngay một nụ cười nói, “Mời lương tiên sinh và phu nhân ngồi ở đây, Bác sỹ Lý, anh đi gọi món đi….”Chỉ có điều cô còn chưa nói hết câu, liền bị người ngồi ở phòng đối diện nhìn chằm chằm không ngừng.Vân Khanh vốn dĩ cùng với Bác sỹ Lý mời vợ chồng Lương phu nhân cùng ăn cơm, cũng để nói chuyện được tiện hơn, liền đặt một bàn ở nhà hàng trog toà nhà CBD này.Cô còn bận công việc của cô, cho dù trong lòng không yên nhưng công việc thì vẫn phải tiếp tục làm, vốn dĩ cho rằng chỉ đến ăn một bữa cơm mà thôi.Không ngờ ở đây lại có thể gặp người 3 ngày nay chưa gặp cũng không liên lạc được.Cô nghĩ, nhà hàng này ở gần Thịnh Thế, có thể là anh ra ngoài này ăn cơm.Ăn cơm thì cũng ăn cơm thôi, như ngồi đối diện anh lại là một người phụ nữ?Có lẽ do phụ nữ từ khi sinh ra đã có cảm giác nhạy bén, cô từ lúc vào cửa đã nhìn thấy rồi, cũng nhìn rất rõ, gương mặt lạnh lùng mà xinh đẹp kia.Cô ta là bạn gái cũ của anh, là Thiên Dạ.Cô không biết làm thế nào mà đi vaò đây, chỉ có cảm giác trong lòng như có một tảng băng lạnh lẽo đâm vào.Bởi vì cô nhìn thấy ở dưới bàn, Thiên Dạ đang đụng vào chân của anh.Cô cũng nghe thấy, Thiên Dạ hỏi anh một cách nũng nịu, định không để ý đến cô ta tới khi nào? Nói bọn họ trước kia rất thích ăn bánh trứng.Vân Khanh nghĩ, Mười Bốn nói lão Lục ghét nhất là ăn bánh trứng.Cô sững người đứng đó, liến đụng trúng ánh mắt của anh, trong ánh mắt của anh có rất nhiều tâm sự, nhưng thứ nhìn được rõ ràng nhất, Vân Khanh biết đấy chính sự hoảng loạn.Ánh mắt của cô, cố gắng hết sức giữ sự bình tĩnh,ngay lúc Thiên Dạ nhìn qua, sự tổn thương trên gương mặt Vân Khanh lập tức được thu lại.Chỉ còn ánh mắt rung động, hai môi mím chặt vào nhau.Lục Mặc Trầm đang nhìn chằm chằm người phụ nữ ở phòng đối diện, nhìn kỹ từng biểu hiện trên khuôn mặt nõn nà của cô, trong lòng có một loại cảm giác lạnh lẽo sợ hãi chạy xẹt qua, tim như bị đẩy xuống dưới thấp, có chút tức ngực khó chịu.Cả khuôn mặt anh như đông cứng lại, môi mấp máy như muốn nói gì đó.Nhưng Vân Khanh gạt ánh mắt đen láy qua một bên, nhìn cặp vợ chồng nói, nói rất rành mạch và rõ ràng, “ Hai vị muốn uống gì không để tôi đi lấy?”“ Bác sỹ Vân khách khí quá rồi, tôi muốn một ly nước dừa, còn chồng tôi một ly Vương Lão Cát nha.”“ Được rồi.” Vân Khanh đặt túi xách xuống, rời khỏi vị trí rồi đột nhiên nói, “ Tôi hình như gặp người quen rồi, tiện thể qua bên đó chào hỏi một câu, hai vị đợi một chút nhé.”“ Ồ, được thôi mà!” Lương phu nhân cười nói.Đi đến quầy lễ tân ở gần cửa ra vào, Vân Khanh gọi đồ uống, rồi bảo phục vụ đưa đến bàn.Cô cúi đầu bình tĩnh lại, mau thêm một ly trà thảo dược ấm có tác dụng tỉnh thần, quay người đi về phái canh bên phòng ăn của mình.Ngay cái chỗ ngồi gần cửa số đó, Vân Khanh biết Thiên Dạ luôn luôn nhìn chằm chằm lấy cô, trong ánh mắt cô ta sự giễu cợt và nhạo bàng ngày càng rõ rệt hơn.Vân Khanh xỏ giày vào, bước đi rất vừng vàng, đi về phía hai người bọn họ.Mỗi một bước đi của cô, đều như đạp lên trái tim của Lục Mặc Trầm.