Vân Khanh đứng thẳng, biểu tình không hề thay đổi trước sự dò xét của ông ta. Sau đó, cô đi theo ông ta tới cửa, cung kính nói với ông ta: “Chào ông.”Mãi đến khi nhìn thấy ông ta bước vào trong thang máy, màn hình thang máy biểu thị thang đang đi xuống, Vân Khanh mới nhẹ nhàng thở ra, đưa tay lên vỗ nhẹ vào ngực.Nhưng đúng lúc này, cô lại cảm nhận được có một ánh mắt nặng nề mang theo nhiệt độ chăm chú nhìn vào phía sau lưng mình, ánh mắt này như muốn xuyên thấu qua lớp áo ngoài của cô. Điều này khiến cô có cảm giác, nếu mình quay trở lại đó thì không khác nào tự dâng mình vào miệng cọp, sống lưng cô bỗng nóng ran lên.Cô biết rằng tình hình bây giờ của cô rất nguy hiểm.Bây giờ cô hoàn toàn có thể chạy ra ngoài, tiến vào trong thang máy ấn nút rồi lập tức xuống lầu, để mặc một mình anh ngồi ở đó bình tĩnh lại.Nhưng anh ấy bị chảy máu mũi...Vào lúc này phía ngoài chẳng có ai cả, hình như A Quan đã sắp xếp xong hết mọi chuyện và rời đi rồi.Thời gian?Vân Khanh cúi đầu nhìn xuống đồng hồ, đã hơn tám giờ hai mươi phút rồi.Lúc đầu, cô chỉ dự định ở đây nửa tiếng thôi, bây giờ nhìn lại đồng hồ thì thấy đã vượt quá thời gian đó rồi.Vân Khanh đứng ở nơi đó, thân hình mảnh mai không động đậy. Lông mày cô nhíu lại, rối rắm suy nghĩ mình nên làm gì lúc này. Càng nghĩ trái tim cô đập càng nhanh, nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.Máu cô dồn lên não --Cô hít nhẹ một hơi, cắn chặt bờ môi. Cuối cùng, cô vẫn mềm lòng đưa ra quyết định ở lại nơi này.Cô không nỡ để anh phải khó chịu, cho nên lần này dù phải trả bất cứ giá nào cô cũng sẽ không rời đi.Vân Khanh căng da đầu vươn tay đóng cửa lại, đồng thời cô còn khóa trái cánh cửa lại, rồi thả dây cho lá gió cửa chớp cụp xuống để tránh người phía ngoài nhìn được vào phía trong phòng. Toàn bộ quá trình thực hiện những động tác này tấm lưng xinh đẹp của cô đều thẳng tắp. Cô xoay người lại nhìn anh.Người đàn ông ngồi trên ghế giám đốc vẫn không hề nhúc nhích, con ngươi đen kịt của anh vẫn luôn chăm chú nhìn theo bóng lưng cô, theo dõi một loạt động tác vừa rồi của cô.Trên thực tế, nếu cô dám ra chạy khỏi đây, nhất định anh sẽ không do dự chút nào mà lao ra bắt cô quay trở lại rồi đánh vào mông cô vài cái! Chỉ cần cô dám chạy, thì cứ việc chạy!Nhưng mà anh hơi kinh ngạc khi thấy cô chủ động ở lại, còn tiện tay khóa cửa lại.Anh khẽ nhướng mày nhìn kỹ biểu cảm trên gương mặt cô, liền thấy trên mặt cô hiện lên khí thế của một người dũng sĩ chuẩn bị xông ra tiền tuyến đánh giặc, anh cảm thấy cô quá dễ thương.Cô ấy bước tới gần anh.Lục Mặc Trầm vẫn cứ ngồi im nhìn cô bước đến.Khi đi tới trước người anh, Vân Khanh nghiêng người xuống, hai tay cô nắm lấy tay vịn của chiếc ghế anh đang ngồi, chiếc ghế xoay nhẹ nhàng chuyển động theo động tác của cô. Cô xoay người anh quay về phía mình rồi hỏi: “Ông Jeff đó là ai vậy?”“Một vị cổ đông của công ty.” Lục Mặc Trầm vẫn nhìn cô chằm chằm."Sao tự nhiên anh lại vội vàng đuổi ông ta đi như vậy?"“Anh có thể không vội sao, em nhìn anh mà xem.” Anh chỉ xuống phía dưới háng mình, vẻ mặt nghiêm túc như là đang nói một chuyện hết sức bình thường với cô.Hai má Vân Khanh ửng hồng, nhấp môi nói: “Bên ngoài không có ai cả, bộ dạng hiện tại của anh... em sắp biến thành Đát Kỷ mê hoặc hoàng đế hại nước hại dân, người nào cũng muốn diệt trừ rồi.”Giọng nói trầm khàn của anh vang lên: “Chẳng lẽ em không phải sao?” anh hung hăng nhìn cô. Ánh mắt đó của anh giống muốn ăn tươi nuốt sống cô. “Trong nháy mắt em liền biến thành thư ký của anh, có ai ăn mặc quần áo như vậy làm thư ký không, em đúng là…một vị thư ký hiếm thấy đấy! Em làm như vậy không khác nào giày vò anh đến phát điên cả!”Vân Khanh im lặng, đôi mắt đen láy của cô như che một tầng hơi nước, mông lung mà trong trẻo, lúc này trông cô cực kỳ quyến rũ.Động tác tiếp theo của cô khiến Lục Mặc Trầm hít sâu một hơi.Cô cởi áo vest ngoài của anh ra, bắt anh ngồi yên không được động đậy. Đương nhiên với dáng người cao lớn của anh thì kể cả ngồi cũng vẫn rất cao và tràn đầy khí thế.Thân hình nhỏ nhắn của Vân Khanh ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt anh, mái tóc mềm mại trượt trên vai. Cô im lặng mím bờ môi xinh đẹp lại, chậm rãi cởi áo ngoài của mình ra mặc kệ nó tuột xuống khỏi cánh tay mình.Chiếc đai lưng bị cô rút ra rồi gập đôi lại. Sau đó, cô nghiêng người nắm lấy hai tay anh. Vì cổ tay của đàn ông cứng rắn tràn đầy mạnh mẽ, nên cô phải tốn không ít sức lực mới có thể túm hai cánh tay lại một chỗ.Dù hơi mệt nhưng ít nhất thì cô cũng đã túm được chúng lại với nhau, buộc vào đằng sau chiếc ghế bằng chiếc đai lưng.