Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 521: 1







Lục Mặc Trầm ăn xong cũng không rời đi, thân hình cao lớn dựa vào ghế, lười biếng yên lặng nhìn cô ăn cơm.Vân Khanh không hiểu, ăn cơm thì có gì đẹp chứ? Huống chi, tướng ăn của cô cũng không ưu nhã bằng anh, hơn nữa cô ăn cũng khá nhiều ...Bị anh nhìn chằm chằm, cô cũng ngại ăn quá nhiều, dù sao vóc dáng của cô cũng không giống với ngườ cói thể ăn hai bát cơm.Cô còn muốn ăn một miếng thịt giòn, dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn nó, nhưng cô không gắp.Người đàn ông giơ tay, lấy đũa gắp một miếng bỏ vào bát của cô.Vân Khanh nhìn xuống miếng thịt, sau đó ngẩng đầu nhìn anh.Khuỷu tay của anh đang đặt trên mép bàn, tay áo sơ mi của anh căng ra, phác họa lên dáng tay gợi cảm của anh.Mặt anh hơi nghiêng nghiêng, chăm chú nhìn về phía cô.Vân Khanh nhếch miệng, hàng mi tinh tế rũ xuống, che dấu sắc mặt ửng hồng, nhét thịt vào trong cái miệng nhỏ nhắn.Cô giả vờ như không có việc gì.Nhưng người nào đó chậm rãi cong lên khóe môi, thuần thục mà tà mị.Vân Khanh bị anh nhìn đến thấy phiền, hơn nữa ánh mắt trêu chọc kia lại lộ ra rõ như vậy! Cô dứt khoát gắp một miếng khác cho vào miệng, ăn ăn ăn nhìn anh.“Nếu cứ tiếp tục như vậy, qua vài ngày nữa em sẽ trở thành một đám mây béo đó.” Giọng nói từ tính trầm thấp của người đàn ông chậm rãi vang lên."..."Vân Khanh nâng khóe mắt lên, "”Ngại ghê, 45kg chưa từng thay đổi, cân nặng tiêu chuẩn, hơn nữa bữa nào em cũng ăn nhiều nhất là năm miếng thịt.""Oa, Tiểu Vân Vân thật hâm mộ dì ghê! Tôi chỉ có thể ăn sóng!" Mười ba sưng húp xen vào.Lục Mặc Trầm không để ý con trai mình, ánh mắt sâu xa quét qua mông và ngực của cô, sự đầy đặn kia đã chiếm ít nhất mười cânNgười đàn ông liếm môi mỏng, giọng nói khàn khàn ấm áp, "Mỗi bữa hai bát cơm, cũng không thấy có động tĩnh gì, động tới hai cái thì em lại gào huhu lên, thịt đi đâu hết rồi?”Vân Khanh liếc mắt nhìn đứa nhỏ, không để ý đến lời anh nói.Mặc dù bé con nghe không hiểu, cậu bé cũng cảm thấy rất mờ mịt, nhưng người lớn cũng nên tránh nói đến mấy kiểu vấn đề này.Gò mà xinh đẹp của cô, lẩm bẩm càu nhàu , "Anh quản rộng quá vậy, khi em tập yoga hay luyện vũ đạo anh có nhìn thấy không, thịt đi đâu hết ư, anh hãy nghĩ cách bảo nó mọc ở chỗ nên mọc đi!" ”- Cô phồng má, hơi thẳng người dậy rồi tiếp tục ăn cho xong.“Nhìn em kiêu ngạo chưa kìa, đến cả sừng cũng mọc ra luôn rồi.” Anh cười, “Được rồi, anh biết em là một người phụ nữ rất chăm chỉ, có kỷ luật và trí tuệ, biết khiêu vũ, hèn gì lại dẻo dai như vậy.”"..."Cô biết anh đang nói đến cái gì, cô choáng váng mặt nóng lên, may mà bọn trẻ ăn đã ăn xong lục đục đi xuống bàn rồi.Vân Khanh rút khăn giấy ý bảo hai bánh bao nhỏ đừng chạy, cúi đầu lau hạt cơm nơi khóe miệng, "Mấy bé con các con, có phải cái cằm bị lủng không?""Hì hì, con cố ý đó, muốn để Tiểu Vân Vân lau cho con!"Vân Khanh cười, bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái.Vừa quay mặt sang, tay người đàn ông đã lấy khăn giấy lau lên đôi môi hồng của cô, anh cẩn thận lau, "Cằm anh cũng có lổ, còn nói người khác!"“Hừm… đâu có.”Tay của Vân Khanh chưa kịp rời khỏi mặt con trai, thì cô nhìn thấy A Thẩm đứng ở bên cạnh cười đến khóe mắt lộ ra nếp nhăn, lỗ tai cô tại đỏ lên.Cô lau miệng cho mấy đứa nhỏ, còn anh lau cho cô, đây là gì chứ... Nhưng bức ảnh này có vẻ khá ấm áp ...Nếu không sao A Thẩm có thể cười thành như thế chứ.Người đàn ông này, lúc nào cũng cưng chiều cô như con gái của mình, cô không muốn, điều đó không hợp với khí chất ngự tỷ của cô một chút nào.Cô thấy không quen.Nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy siêu ngọt ngào.Vân Khanh cảm thấy rằng mình thật là dung tục ...Ăn xong, anh cấm cô đụng vào bát đĩa, để A Thẩm dọn dẹp là được rồi.