Vân Khanh nhếch môi trừng mắt nhìn anh, trước khi anh đưa tay ra thì cô đã vắt chân lên cổ bỏ chạy, cười haha, “Đuổi theo em đi, nào Lục tổng, đánh tôi đi."“Ba ngày không đánh liền nhảy lên đầu anh ngồi phải không!” Anh bị thương, đành phải nhìn cô chạy tung tăng qua lại như con chim đại bàng.Sao lại giống như một cô gái nhỏ thế chứ.Cuối cùng anh cũng nhận ra cái tính cách kì lạ của Mười Bốn thích đánh đánh đuổi đuổi trong siêu thị, hóa ra là do di truyền.Ngây thơ.Lục Mặc Trầm cuối cùng cũng đỡ tóm được cô, đi đến trước quầy thanh toán.Vân Khanh sờ sờ bên hông, quay đầu nói: "Ừm, em quên đem theo ví tiền mất rồi, anh cho em mượn trước một ít nhé."Người nọ không hề bị lay động, bước ra khỏi hàng, chỉ vào nhân viên thu ngân, "Tạm giữ cô ấy ở đây đi, đồ tôi lấy.""..."Vân Khanh liếc nhìn hàng dài phía sau, rồi đến quầy thu ngân, chắc chắn là người ta đang cảm thấy họ đang liếc mắt đưa tình làm chậm trễ thời gian."Lục Mặc Trầm, anh đừng làm rộn nữa, ấu trĩ quá vậy, đưa cho em năm trăm là đủ rồi.""Nói em sai rồi.""Em sai rồi!""Gọi một tiếng ông xã đi, luyện tập một chút.""..." dưới ánh đèn mặt của Vân Khanh rất đỏ, khuôn mặt vô cùng buồn bực, vô số ánh mắt tập trung trên mặt cô, bởi vì anh rất đẹp trai, rất man và rất có khí chất.Mọi người đều không dám nói gì, đều có vẻ chờ mong.Anh thực sự có thể làm ầm ĩ đến náo động.Vân Khanh nhìn anh với ánh mắt nghiêm túc, đột nhiên bước tới đưa tay chạm vào eo anh, anh sợ nhột, quả nhiên đã cong eo trốn đi.Cô nhanh nhẹn móc chiếc ví trong túi quần anh ra.Vân Khanh mở ra, trong đó không có tiền: "...""Lục Mặc Trầm, anh là ông chủ lớn như vậy mà ra ngoài không có một xu nào thế này?"“Lấy thẻ!” Lục Mặc Trầm tối sầm mặt, vừa rồi cô mới cù lét anh, không chỉ eo anh có phản ứng mà bên dưới cũng có phản ứng.Ở bên ngoài, như vậy sẽ rất bất tiện, nhưng hết lần này đến lần khác anh không thể kiềm chế trước mặt cô được.Người đàn ông xoay người lại, đút một tay vào túi quần, chống gậy đi xa mấy bước.Vân Khanh thanh toán tiền xong liền mang một cái túi lớn đi qua, thấy hắn như vậy cũng không thể đưa túi cho anh cầm, cũng không thể hưởng thụ đặc quyền của bạn gái.Cô trả lại ví tiền cho anh rồi thuận miệng hỏi: "Tấm thẻ vàng kia của anh trông xa xỉ quá, trong đó có bao nhiêu tiền vậy? Có phải là một nửa tài sản của Á không?"“Em muốn à?” Anh liếc nhìn."Cái thẻ đen lần trước ngươi đưa cho em quá khoe khoang rồi. Em muốn đổi lấy cái này."“Anh không cần tiền trong đó thì lấy thẻ làm cái gì?” Lục Mặc Trầm bảo A Quan kiểm tra, cô không dùng một xu nào cả.Vân Khanh cách xa anh một chút, chậm rãi nói: "Em muốn để dành lại, sau đó sẽ đi mua một tên Lục Mặc Trầm, mỗi ngày nhốt nó vào lồng để đánh một trận! Đánh xong thì bảo nó hầu hạ em.""..."Cô lè lưỡi với anh rồi đi về phía trước.Lục Mặc Trầm nheo mắt lạnh như sao, phát hiện người phụ nữ này khi yêu sẽ sẽ thay đổi tính cách, thỉnh thoảng rất nghịch ngợm.Anh từng nghe Quý Tư Thần nói cảnh giới cao nhất của việc nuôi dưỡng một người phụ nữ là để cho cô ấy trông giống như một đứa trẻ.Anh sẽ cố gắng và anh cũng thích điều đó....Hai người trở lại Dự Viên đúng vào lúc năm giờ chiều.Hai bánh bao nhỏ vừa tan học, cả hai mặc bộ đồ Taekwondo chưa kịp thay đồ thì đã nghe tiếng tắt máy xe ở bên ngoài, mở cửa xông ra như thả .