Buổi chiều, máy bay bay về thành phố S.Vân Khanh nhớ lại vừa rồi ở sân bay ở thành phố B, cô quên mua một số đặc sản làm quà.Hai đứa nhóc ở nhà đang gào khóc đòi ăn, cũng không biết mục đích chuyến đi của cô, sáng hôm qua cô đã gọi điện cho A Thẩm, nói dối đi du ngoạn với Lục Mặc Trầm.Nếu đã nói là đi du lịch, sao lại không thể không có quà chứ?Bentley tiến vào trong thành phố, Vân Khanh nhìn thấy một trung tâm mua sắm, có một siêu thị cỡ lớn.Cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông đã xử lý công việc cả một lúc lâu rồi, “Lục tổng ngày nào cũng ở chế độ trăm công ngàn việc, quấy rầy một chút nhé, anh có thể đợi đây một chút không , em muốn đi mua ít quà cho mấy đứa nhóc?"“Quà gì?” Anh cau mày."Em tới thành phố B một chuyến mà do vội quá nên quên mua quà lưu niệm mất, đành phải nước tới chân mới nhảy."Người đàn ông giương đôi mắt thâm thúy, "Người làm mẹ như em cũng qua loa có lệ thật đấy, đây không phải là lừa gạt mấy đứa nhỏ sao?"Vân Khanh nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của anh, "Người bố như anh không càng qua loa hơn sao, ngay cả việc nghĩ cũng chả thèm nghĩ tỡi.""..."Lục Mặc Trầm đen mặt bỏ tay xuống, liếc tài xế một cái.Người lái xe đã tìm thấy một ngã tư, dễ dàng dừng xe.Vân Khanh quay người đi xuống.Cô vừa định xoay người đóng cửa xe, thì thân ảnh thon dài của người đàn ông hơi ngu ngốc kia cũng đi qua, đôi mày bình tĩnh của anh khó chịu đến di động."Anh làm gì đấy?"“Nạng” anh lạnh lùng nói.Vân Khanh nháy mắt với tài xế, tài xế lập tức lấy nạng ra từ cốp sau.Vân Khanh đưa cho anh, duỗi tay muốn đỡ, người đàn ông lạnh lùng cao quý tránh cô, dùng cánh tay trái chống nạng, cánh tay phải thì dắt cô, "Nói, đi trung tâm mua sắm nào?"Cô ngước mắt lên, nhìn dáng người đĩnh đạc tuyệt đẹp như thường.Người đàn ông này thực sự rất bá đạo.Ngón tay cô cũng bị anh nắm chặt, khóe miệng cong lên, có chút ngọt ngào.Có vẻ như đây cũng là lần đầu tiên cùng anh đi dạo siêu thị.Hai người đi vào và lên thang cuốn, đầu tiên Vân Khanh nhìn thấy đồ chơi từ quầy dành cho trẻ em, không có gì đáng mua cả, cô mua một cây đàn organ điện tử mini và một cây bút máy nhỏ.Lục Mặc Trầm ở bên cạnh cười nhạo, "Trong nhà có mấy cây đàn piano, em nghĩ rằng mấy cái thư này hay ho lắm sao?"Nhưng cô đã trả tiền rồi, cô cũng không thấy cái nào tốt hơn.Cô không phục, "Trẻ con trên toàn thế giới đều chơi với những thứ này, ngay cả loại của anh cũng sẽ không đến mức biến dị thành siêu nhân nhỏ, bọn nhóc cũng là máu mủ của em, em biết chúng thích cái gì."Nhìn thấy dáng vẻ chắc chắn của cô, bà mẹ mới lên chức chưua được vài ngày lại tràn đầy tự tin.Lục Mặc Trầm hừ cười một cái, không nói gì, xoay người chuyển hướng.Vân Khanh yêu cầu nhân viên bán hàng gói quà lại rồi đi theo.Hai người đến khu ẩm thực.Cô tìm khắp các quầy đặc sản, nhưng không tìm thấy sản phẩm đặc sản của thành phố B, cuối cùng đành phải chọn một vài món ăn vặt của miền Nam cho mấy đứa nhóc.Cần phải nhón chân lên mới lấy được thứ đồ xa tầm với của cô, người đàn ông phía sau liền giơ tay lên, lợi dụng ưu thế chiều cao của mình, lấy xuống dễ như trở bàn tay rồi ném vào giỏ nhỏ của cô.Còn lạnh lùng chế nhạo cô, "Chú lùn nhỏ."Vân Khanh quay đầu lại bĩu môi nói: "Em cao 1m68, là anh giống người Viking thì vó!"“Đó là cái loại gì vậy?” Lục Mặc Trầm hỏi giả vờ như không biết.Một tia ranh mãnh lóe lên trong mắt Vân Khanh, "Cướp biển vùng Bắc Âu! Thô bạo và man rợ, đầu to và cao lớn, hung ác hiếu chiến, không phải người tốt gì."Lông mày anh nhíu lại, anh nheo mắt lại.