Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 512: 1







Vân Khanh thức dậy rất sớm vì cô lo lắng cho vết thương ở chân của anh.Nhưng không ngờ có người lại dậy sớm hơn cô.Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt phóng to của người đàn ông đang ở gần trong gang tấc.Mái tóc đen ngắn lại hơi cứng của anh đâm vào lông mi của cô .Vân Khanh tưởng mình đang nằm mơ, sau khi tỉnh táo mới mở mắt ra.Đúng là anh đã dậy, yên lặng nhìn cô, cũng không biết đã tỉnh lại bao lâu, nhìn cô bao lâu rồi, khuôn mặt kia vẫn tuấn tú…, dù tinh thần có suy sụp đến thế nào cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai chín chắn kia.Vân Khanh lướt mắt nhìn yết hầu đang nhô ra của anh, ánh mắt hướng lên, tìm kiến đôi mắt của anh.Đen nhánh, xung quanh đồng tử của anh hằn lên nhiều tia máu đỏ.Bất cứ khi nào, lông mày của anh đều cau lại.Anh dựa vào thành giường, vòng tay qua đầu cô, lộ ra vẻ nhỏ nhắn xinh xắn ở trong lồng ngực của anh.Cũng không biết đã duy trì cái tư thế này được bao lâu rồi.Vân Khanh hừm hừm cổ, khàn giọng nói: "Anh nhìn chằm chằm em làm gì vậy?"Cô nâng miệng cười một cái.Người đàn ông đưa tay sờ lên mặt của cô, sự yên tĩnh lưu chuyển trong mắt anh, không nói gì cả.Đôi mắt anh sâu thẳm, không biết đang suy nghĩ gì, dường như không có động tĩnh gì, chỉ phản chiếu sự nhỏ nhắn của cô, như muốn khắc ghi.Một ánh mắt thần bí như vậy.“Thôi, đừng nhìn em nữa.” Vân Khanh đứng dậy, ngồi cuộn tròn bên cạnh anh, ngẩng đầu nhìn thẳng anh, “chẳng lẽ anh cứ nhìn em cả đêm thế này à, anh không ngủ à? "Cơ thể anh hơi cứng lại, vẫn không mở miệngAnh nhấc tay kéo chiếc chăn bông mỏng che đi vòng eo thon thả mềm mại của cô.Vân Khanh cúi đầu, chú ý đến cơ thể trắng nõn nà không một mảnh vải của mình.Cô xấu hổ, cũng vội vàng kéo nó lên một chút, mấy dấu hôn anh để lại trên ngực lần này nhạt hơn bao giờ hết.Tối hôm qua, anh gần như không ngừng muốn cô, cứ vùi vào rồi cô đẩy ra, sưởi ấm cho nhau không một kẽ hở.Cô cảm nhận được một loại cảm giác đầy trướng khác biệt.Vân Khanh nâng tay lót qua cổ anh, "Chơi tò yên lặng gì vậy, nghiêng như vậy đã bao lâu rồi? Cứng ngắc rồi này, thử từ từ kề qua tay em một chút đi."Đúng, cánh tay kia của anh đều cứng ngắc, đang lót dưới đầu cô.Lục Mặc Trầm khẽ nhíu mày, dưới sự giúp đỡ của cô lại dịch chuyển, thân hình thon dài nằm xuống lại.Vân Khanh không nhặt được quần áo của cô, chắc là tối hôm qua đã bị anh vứt ở cuối giường rồi, cho nên cô chỉ có thể cởi áo sơ mi trắng của anh rồi tự mình mặc vào.Anh trở thành thân trên không mặc gì, làn da được ánh nắng ban mai mờ ảo nhuộm lên một lớp sáng bóng ảo, gầy gò nhưng lại rất mạnh mẽ.Khiến người ta đỏ mặt.Cô nhanh chóng quấn người lại, xoay người và định rời khỏi giường.Anh bắt lấy cổ tay cô, dùng hai ngón tay kéo cô lại.Cơ thể Vân Khanh không vững nên lại nằm trở lại trên giường.“Anh đang làm gì vậy?” cô bĩu môi, giọng điệu lười biếng lại có chút mềm mại.Người đàn ông ôm eo cô nằm mặt đối mặt, anh đi tới, tiến đến gần khuôn mặt mềm mại của cô, đôi mắt đen nhánh di chuyển, "Ngủ với anh một lát."Giọng anh khản đặc kinh khủng.Do uống rượu rồi lại còn bị sốt nữa.Vân Khanh hơi sửng sốt, trong lòng buồn cười, anh chưa bao giờ ‘dính người’ như vậy.Hai người chính thức ở bên nhau cũng chưa được mấy ngày, chung giường chung gối có lẽ cũng được hai lần, đây là lần thứ ba.“Ngươi rảnh thật á.” Vân Khanh trầm giọng nói, cô phì cười, nhịn không được bóp bóp khuôn mặt tuấn tú của anh.Lòng bàn tay to lớn của anh ấn sau đầu cô, nghiêng qua hôn cô một cáu.Vân Khanh nhắm mắt lại.Anh buông lỏng.Cô mở mắt ra, nhưng anh lại hôn tiếp, giống như chơi trò đuổi bắt, thản nhiên lười biếng, triền miên cùng cô.