Quý Tư Thần vội vã chạy đến, lao vào hét lên mắng Vân Khanh, “Người phụ nữ như cô đúng là gan to tày trời! Cô mượn người chỗ tôi mà không nói với tôi tiếng nào, còn cậu nữa!”Anh ta quay đầu lại nhìn về phía quân nhân đứng bên đó, “ai là thủ trưởng của cậu?!”“Tôi xin lỗi thủ trưởng! Tôi sai rồi!” Người lính đó vội vàng hành lễ, trong lòng sợ hãi nhưng vẻ mặt không có biểu cảm gì.Quý Tư Thần rút chiếc thắt lưng da ra quất vào người cậu ta kêu bạch bạch mà đối phương không dám cử động.“Quý thiếu gia, anh lính này không sai gì hết, là lần trước tôi đi sở cảnh sát để khép lại vụ án, cậu ấy tiếp đón tôi nên tôi đã nhớ số hiệu của cậu ấy, cho nên hôm nay mới thành tâm mượn cậu ấy một lát.”“Cô đúng là biết tận dụng tối đa!” Quý Tư Thần hét vào mặt cô.Vân Khanh im lặng, biết bản thân mình đã làm sai.Quý Tư Thần giương đôi mắt híp và dài nhìn tòa nhà này. Anh ta mang một chiếc xe quân đội đến, cũng không sợ Thiên Dạ phái người xuống.Giữa thanh thiên bạch nhật, ai cũng phải lo lắng tuân thủ luật pháp trước tiên.Anh ta ném thắt lưng cho lính hậu cần ở bên cạnh, quần rằn ri quấn lấy vòng eo rắn chắc, giơ cánh tay lên nhéo Vân Khanh rồi kéo cô đi ra ngoài.Đến bên cạnh xe quân đội, Quý Tư Thần mới liếc nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, tức giận hỏi, “không tàn tật chỗ nào chứ? Cô tàn phế thì lão nhị cũng khiến tôi tàn phế!”Vân Khanh lộ vẻ xấu hổ, cổ và một bên mặt sưng phù lên. Cô cúi đầu, “thật sự xin lỗi đã kéo anh vào chuyện này, khiến anh bị liên lụy rồi.”Quý Tư Thần cau mày, cũng chẳng phải cô liên lụy đến anh mà là Thiên Dạ lấy thân phận từ Mỹ trở về nên anh không thể bắt cô ta riêng tư được, vì vậy đêm đó chỉ có thể để cô ta bỏ trốn.Vỗn dĩ cứ nghĩ cô ta ít nhất cũng phải dưỡng thương, không ngờ cô ta lại quỷ quái đến vậy, lại tiếp tục lợi dụng thân phận bác sĩ thôi mien để quấy rầy Vân Khanh.Hai mắt Quý Tư Thần mờ mịt, Vân Khanh rõ ràng đã phát hiện ra Thiên Dạ chính là bạn gái cũ của Mặc Trầm, hôm nay cô ta sẽ trực tiếp trút giận lên người cô, “Sao cô có thể rút lui an toàn được. Cô ta là một con quỷ cái.”Anh ta nói.Vân Khanh nhún vai, tự cười nhạo chính mình, “nói thật là tôi yếu ớt như con gà thế này chắc chắn phải suy nghĩ thấu đáo rồi mới dám tới. Vì vậy đã năn nỉ một binh sĩ của anh đi cùng, tôi mới có can đảm. Đến tầng 3 dùng đồng hồ phản chiếu ánh sang để cậu ấy xác định được vị trí, sau đó trước lúc thôi miên, cậu ấy ném hòn đá để thử phận của cô ta. Sau khi xác định rõ ràng rồi thì tôi lật bài ngửa. Tôi không khinh địch, biết cô ta chỉ cần dùng một tay là đủ để tát tôi nhưng cô ta đã quá sơ suất. Cho nên lần này là tôi may mắn nhưng cũng để cô ra nhìn rõ được rồi thì lần sau có lẽ không còn may mắn nữa. ““Chắc chắn là không còn may mắn như thế nữa, cô ta dù sao cũng rất cứng rắn!” Quý Tư Thần lạnh lùng nói nhưng ánh mắt vẫn thể hiện sự quan tâm đến IQ siêu phàm của cô.Anh ta liếc nhìn chiếc bút ghi âm trên tay cô, “Thiên Dạ đã đánh giá thấp IQ của cô, cho nên cô có thể giấu những đồ này trong áo và qua mặt được cô ta, mới có thể qua ải này. Trong mắt những người lính đặc nhiệm như tôi, trên người của người khác gần như không thể giấu bất cứ thứ gì. Con gà yếu ớt như cô cũng có cái phúc riêng.”Vân Khanh nghe thấy không ổn liền phản bác, “cô ta đóng giả bác sĩ, vậy thì làm gì có lý do lục soát cơ thể của người khác. Đây cũng là hạn chế mà cô ta tự tạo ra.”“Ồ, cô còn có lý lẽ nữa cơ đấy?” Quý Tư Thần đóng cửa xe, dặn dò tài xế, “đưa vợ của thủ trưởng cũ đến bệnh viện đi!”“... ...”