Chiếc xe Honda chạy nhanh trên đường, Vân khanh đưa cậu đi thay quần áo , rồi đi tắm rửa sau đó đi ăn cơm.Vân Dật lần này ăn hết của cô một bữa hơn 600 tệ, thật sự ăn được luôn.Nhưng cô vui đến độ nhìn như tên ngốc, cười không ngừng.“ Ngươi là ai? “Vân Dật đưa bát cơm thứ 6 lên, khing thương, “ Có thể trả lại Vân Khanh máu lạnh trước kia cho ta không?”“ Tên nhóc này, gọi là chị!” Vân Khanh vỗ trán,” Đừng ăn nữa, chị đi thanh toán.”Vừa mới từ bản thanh toán quy lại, tên nhóc này lại gọi thêm một cái bắp, Vân Khanh lôi cậu đi,” Em dù gì cũng là công tử nhà học Vân, 6 bát cơm! Còn hình tượng gì nữa đây?”“ Ngồi tù xong, em mới hiểu, cái gì cũng không quan trọng, chỉ có ăn với tính mạng là quan trọng.”Vân Khanh đột nhiên có chút buồn, nhìn gương mặt gầy đi bao nhiêu của cậu, vết thương trên người cậu, ban đầu nó chỉ ở mức bình thương, nhưng bây giờ đã sưng rõ.Tròng lòng cô sót thương, “ Trong đó chịu đựng rất nhiều đúng không…. Chị chỉ có chút năng lực này, để em đợi lâu rồi. Sau cùng vẫn là dựa vào em, sau này đừng nhắc đén ngồi tù nữa, em không phải là ngồi tù!”Vân Dật cúi người, nhìn hai mắt đỏ hoe của cô, với tay ôm lấy cô, “ Phụ nữ các chị sao mà phiền thế nhờ? Một đứa con trai như em lại để chị phải cứu, trong lòng em còn chưa thấy tệ hại! Được rồi, em không sao, cơ thể cường tránh, không tin để em bế chị lên nha!”“ Đừng có nghịch, Vân Dật! “ Vân Khanh kêu lên rồi cười, cô được Vân Dật bế bổng lên.Tách tách….. có một ánh sáng nhẹ choáng nháy lên.Vân Dật chau mày, đảo mắt nhìn xung quanh.“ Sao vậy? “ Vân Khanh không hề nghe thấy tiếng vừa rồi.Vân Dật nhìn thẳng về phía lề đường, nhìn qua lại nhưng chỉ nhìn thấy dòng xe đang chạy, anh ta kéo lấy ta cô,” Đi thôi, chiều đến Bệnh viện gặp cha!”…..Trong tòa nhà tập đoàn Thịnh Thế, ánh sáng mặt trời chiếu vào tấm kính đen của tâng 66, tầng cao nhất trong tòa nhà.Trong phòng làm việc lạnh lẽo của Chủ tịch, ngoài tiếng gõ bàn phím thì tất cả đều im lặng, khói thuốc trắng bay lên từ phía sau bàn làm việc, tấm kính phản chiếu gương mặt lạnh lùng của người đàn ông.Ring ring, chuông điện thoại reo lên.Thư ký Tống ở bên cạnh cách một tấm kính, lén nhìn, Chủ tịch không hề nhúc nhíc gì.Chuông điên thoại ngừng kêu, rồi lại kêu lên vài lần, giống như đang gửi cái gì đến.Những hàng ký tự phức tạp trên máy tính hiện lên theo một đường thẳng, Lục Mặc Trầm chau mày ấn vào một dòng, “ caffe”Thân hình anh nặng nề ngồi trên ghế giám đốc lớn, đôi chân dài vắt chéo, anh nheo mắt, với tay mở chiếc điện thoại vẫn để trên bàn.Đắng sau rèm cửa đã kéo xuống, không có ánh sáng phản chiếu, anh nhìn một cái là thấy ngay bức ảnh to trên màn hình.Cô gái bị tên con trai kia bế trên tay, hai tay cũng ôm lấy anh ta, cúi đầu nhắm chặt hai mắt, cười thật vui vẻ.Lướt qua bên cạnh, vẫn còn một bức ảnh, trong nhà ăn, ngồi đó, ăn cơm, mỗi bức ảnh đều cười típ hết cả mắt lại.Sau đó điện thoại lại reo, Lục Mặc Trầm hút một điếu thuốc, ngón tay dài tiếp tục lướt.“ Thấy sao nào? Xem ảnh chưa? Người phụ nữa đó chưa bao giờ cười vui vẻ như vậy trước mặt cậu, tôi thấy có vài lần cũng toàn là giả tạo, chứng minh Lão Nhị, cậu muốn đi cùng cô ta vẫn còn dài lắm, trừ khi không quản thế nào cứ ép buộc! “Giọng điệu chêu chọc của người đàn ông truyền đến.Lục Mặc Trầm dập điếu thuốc, khói nghi ngút bay lên. “ Qúy Tư Thần, anh đang thách thức tôi ?”Biết cậu ta mấy ngày nay không được vui vẻ,lại nghe thư ký Tống nói cả ngày thể hiện tính khí dọa hết cả mọi người trong tòa nhà!Đây không phải là anh ta mới ăn cơm ở gần đó gặp phải hay sao? Đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này cũng khá xinh đẹp.Trước đây Qúy Tư Thần cảm thấy cái cô Vân Khanh này cứ cao ngạo lạnh lùng giả dối, khó đến gần, nhưng đến gần rồi cũng không có hứng thú gì, không biết tại sao Lão Nhị cứ cứng đầu như vậy.Bây giờ nhìn thấy nụ cười ấy, như thể hoa sen tuyết đột nhiên nở, cũng có chút hứng thú.“Tôi không phải đến đây để an ủi cậu, cô ta cười vui vẻ như vậy, nguyên nhân đằng sau không phải tất cả là do cậu sao. Sao nào. Không thoải mái à? “Sắc mặt Lục Mặc Trần không thay đổi, tắt điện thoại, đột nhiên lạnh lùng liếc nhìn một lượt, đôi môi mỏng mím chặt khẻ nói, “ Cái người đàn ông này là ai?”“ Hả? “ Qúy Tư Thần giọng nghi hoặc kêu lên, lập tức hiểu ra, “ Cậu nói cái người đàn ông bế cô ta ấy hả?Là em trai cô ta. Phản ứng của cậu có hơi chậm đó Lão Nhị!”“ Cút đi tên khốn này!”“ Tôi khốn nạn cũng không cút, tôi chỉ đánh người ta khi quan hệ xxxx!” Qúy Tử Thần cười khúc khích giọng chế giễu, “ Cái tên chết tiệt như câu đây đến cả em trai cô ta trông như thế nào cậu còn không biết mà lại đồng ý giúp cô ta?Thật là tự vả vào mặt mình? Tên con trai này cũng rất tuấn tú, cũng giống với dáng vẻ của cô ta! Sao nào, không thấy thoải mái! Dù sao thì cậu cũng không thể hỏi…..”“ Nếu còn gửi cho tôi mấy thử vớ vẩn như này, cậu cút về căn cứ quân sự Tây Bắc đi.”“ Ế, Mặc Trầm…….ok ok ok..”Qúy Tư Thần bị giọng nói lạnh lùng làm cho giật mình, tại sao nghe cứ như không có chút hứng thú nào với người phụ nữa ấy vậy? Dù nói thứ đồ vớ vẩn, nhưng cũng không giống lạnh lùng giả tạo.Anh cau mày suy nghĩ, lần này anh dẫm phải đuôi cọp rồi.……Vân Khanh vẫn đang sợ toát mồ hôi, sợ Vân Dật gầy đi như thế này, sẽ để cho cha nhìn thấy và nghi ngờ gì đó.Không ngờ tên nhóc này nói dối còn giỏi hơn cô tưởng tượng, ngồi nói cả một buổi, đến cha cũng bị xoay một vòng.Vân Khanh vì muốn để cho bệnh của cha được ổn định, cuối cùng đá cậu ra, “ Thật tình đi bả cơ đấy? Sao không nói là em bị bất vào cục cảnh sát ngồi uống traà luôn đi.”“Cơn giận sẽ nhanh chóng qua đi, ngày mai bệnh tình sẽ ổn định lại.” Vân Dật lão thần ở đây.“ Nói năng vớ vẩn.” Vân Khanh lườm một csid, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ, cả một buổi chiểu gia đình vui vẻ bên nhau.Trái tim đau khổ lo lắng của cô cũng coi như bớt đi một nửa, nửa còn lại chính là ở ca mổ của cha cô.Lái xe đến thành phố S, Vân Dật muốn lấy máy tính của anh, Vân Khanh cũng muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện với chủ nhiệm của cậu.Kết quả, đợi đến khi cô ra khỏi phòng làm việc, cửa ký túc xá của cậu lại xảy ra chuyện.Vây quanh rất nhiều người, Vân Khanh lo lắng, vội vàng chen vào đám người xem xem, là một cô gái đang quỳ bên cạnh chân cậu, khóc lóc kịch liệt.“ Vân Dật?!” Cô đang định phát hỏa lên thì thấy gương mặt của cô gái đó.Lục Tây Tây….”Gương mặt của Vân Dật rất lạnh lùng, “ Cô còn dám đến tìm tôi? Lục Tây Tây, làm gia sư của cô chính là một việc mà tôi hối hận cả đời này,đứng dậy, rời khỏi đây đi!”Lục Tây Tây ôm lấy chân của cậu không buông, lắc đầu không ngừng, “ Hu hu! Vân Dật, anh đừng như vậy, em cũng rất khó chịu! Anh hiểu lầm em rồi! Em bị người nhà cấm cửa! Nhốt trong khu quân sự, em không thể thoát khỏi một đám lính canh trốn ra ngoài! Em cũng rất sốt ruột, rất muốn cứu anh! Nhưng mẹ và ông em đã hạ cấm lện, nếu em dám trốn ra ngoài sẽ đánh gãy chân em! Em hôm nay khó khăn lắm mới trốn được ra ngoài, lập tức đến tìm anh ngay, anh có cần chế nhạo em như thế này không?”“Cô không chịu được sự chế nhạo của tôi, một cô gái ngang nghạnh khó chịu.” Vân Dật giật tay cô ta ra rồi quay người đi vào ký túc xá.“ Đừng mà! Vân Dật anh không được ghét em….anh ra đây cho em!!”Lục Tây Tây sụp đổ khóc lóc, muốn đuổi theo, bên cạnh có vài cô sinh viên nháy mắt nhau gạt chân cho cô ta ngã.Cô ta ngã trên sân, quần áo đẹp đều bẩn hết cả, vẫn không ngừng khóc gào thét gọi tên Vân Dật.Vân Khanh lấy tay day lông mày, cô gái 16 tuổi này đúng là được nuôi thành ương ngạnh luôn rồi.Bởi vì cô ta xuýt chút nữa đã gây ra một tội lỗi lớn, Vân Khanh không có thiện cảm với cô ta, nhưng nhìn thấy mấy cô gái kia hình như là mấy cô gái ngưỡng mộ Vân Dật, cái tên nhóc này.Cô vẫn ra tay đỡ cô ta lên, “ Tiểu nha đầu, em có chút dại khờ đấy, quay về nhà đi! Không dễ dàng gì mà Vân Dật mới không bị làm sao, em đừng hại nó nữa.”“ Chị….” Lục Tây Tây nước mắt dàn dùa bám lấy tay Vân Khanh. “ Chị là chị của Vân Dật?!”“ Nếu như em cứ quấy rầy chị như này nữa,chị sẽ gọi bảo vệ của trường.”“ Đừng mà! Chị Vân! Chuyện này em biết sai rồi, nhưng Vân Dật không muốn nhìn em lấy một cái, em rất đau lòng! Em vẫn đang bị bệnh nhưng em vẫn liều mạng chạy ra đây gặp anh ấy….”Vân Khanh buông tay ra rời đi, nhưng cô ta nắm rất chặt, cô vừa đi được hai bước, cô ta liền ngã ra đất.Nhìn mặt cô ta tái nhợt ra, môi thâm tím lại, xem ra thật sự là bị bệnh, mà còn là bệnh rất nặng.Để cô ta ở đây chắc chắn sẽ rất lộn xộn, Vân Khanh chỉ còn cách đưa cô ta rời khỏi ký túc và để cô ta lên xe của cô.Mất một lúc,Lục Tây Tây mới từ tử mở mắt dậy, lập tức nắm chặt lấy tay cô, “ Chị Vân! Chị bảo Vân Dật để ý đến em được không chị?”“ Nhà em ở đâu?”“ Em muốn đến Ký túc xá tiếp tục đợi anh Vân Dật….”“ Là chị của nó, chị cảnh cáo em, hy vọng em rời xa nó một chút!” Vân Khanh lạnh lùng nói.Lục Tây Tây bị bất ngờ, cúi gằm mặt xuống, nhỏ giọng nói: “ Em thích anh ấy! Có gì sai sao!Em đã mượn rượu để tỏ tình với anh ấy ở quan bar, hị vọng anh ấy hôn em, lúc ấy có nhiều bạn bè của em cũng ở đó, anh ấy một chút cũng không nể mặt em. Còn la em không biết tự trọng liêm sỉ, còn nói mãi mãi cũng không thể nhìn trúng một kẻ có bệnh công chúa như em! Lúc đó em thật sự rất tức giận…. em biết em sai rồi.Sau chuyện đó, em bị chú Hai phát hiện,lúc đó định nói rõ ràng với cảnh sát, nhưng mẹ lại không cho em nói! Việc em bị xúc phạm không được nói ra ngoài, gia đình em rất coi trọng danh tiếng, em cũng không có cách nào….. nhưng em thật lòng thích anh ấy, lần đầu tiên thích một người con trai như vậy! Hu hu….”Vân Khanh không biết nên cười hay nên khóc.Cái tên Vân Dật này mà cũng là đàn ông á, lông còn chưa mọc hết, vậy mà sức hấp dẫn đã như thế này,Sau sự việc, Vân Khanh không tìm được Lục Tây Tây, lúc này mới hiểu ra, Nhà họ Lục nhất định không để cho cô ta tham gia vào chuyện này, cũng tuyệt đối dùng quyền lực để làm êm chuyện.Cô vừa lái xe vừa giảng giải đạo lý cho cô ta, “ Lúc trẻ thích một ai đó chỉ là sự xung động nhất thời, Tiểu thư Lục, em không được ép buộc cách nghĩ cho người khác, Vân Dật không thích em cũng không phải lỗi của nó. Mặc dù nó không được giàu có cao quý như nhà em, nhưng nó cũng có sự kiểu ngạo của nó, em không nên làm khó nó như thế.”“ Nhưng em….” Lục Tây Tây lau nước mắt rồi cố ngụy biện.“ Em càng bám theo nó, nó lại càng không thích em, sự tương tác của con người là như vậy. Đợi em lớn rồi, em sẽ hiểu, đàn ông thích những cô gái hiểu chuyện , không thích những cô gái hay làm trò hô hoán thể hiện.”“ Em, em cũng không phải thể hiện làm trò.” Lục Tây Tây xấu hổ, bỗng nhiên cảm thấy vị tiểu thư này nói chuyện rất lợi hại, mạnh mẽ êm dịu không phải như đang chỉ trích người khác.Cô ta bĩu môi, “ Em từ nhỏ đã quen như thế này rồi, em có thể thay dổi, vì Vân Dật em có thể thay đổi!”Vân Khanh ngẩn người, “ Nhà của em rốt cuộc là ở đâu vậy?”“ Ô….chị chở em đến Dự Viên đi ạ.”Vân Khanh chút nữa là đạp nhầm chân ga, tay run lên, làm xe chạy hơi chệch hướng một chút.“ Chị Vân, chị làm sao thế?”“ Nhà em không phải ở Quân Khu Đại Viện sao?” Vân Khanh mím chặt môi.Lục Tây Tây cắn chặt môi cúi đầu, bắt đầu khóc lóc, “ Em không thể cứ thế này mà quay về được! Em sẽ bị đánh gãy chân mất! Bây giờ nơi duy nhất em có thể đến chính là chỗ Chú hai, mặc dù chú cũng là một khúc thiết bản, một ma vương, càng khiến người ta sợ hãi hơn…. Nhưng chú sẽ không đánh em vì chú là một quý ông phong độ, em ở nhà chú ấy vài ngày cũng không có vấn đề gì!”“………” Vân Khanh còn có thể nói gì được đây.Cô tự mình quỳ xuống nhận thì phải tự giải quyết lấy.Cô nhìn con đường đi đến Dư Viên, lại nhìn thời gian,….. đây là giờ tan tầm…. trong lòng lo lắng.Cô lái xe thẳng vào hầm giữ xe của khu biệt thựu Dư Viên, đẩy Lục Tây Tây vào thang máy, “ Chị cần đi ngay, em tự vào đi! Chú của em ở nhà có người hẩu không? Kêu họ đến đón em lên đi.”Gọi một lúc cũng không có ai nghe máy, Vân Khanh cúi đầu. “ Alo?”Lục Tây Tây ôm bụng ngồi xổm xuống. “ Đau quá, em đi không nổi nữa rồi…..”Lúc này thang máy đi đến tầng 1, Vân Khanh chau mày, liếc ngang liếc dọc cánh cửa đối diện, bất lực cõng cô gái kia lên, đi về bên đó.Càng đến gần, cô càng lo lắng, cô cắn chặt môi, nhìn chằm chằm vào chuông của, đưa tay ra nhanh chóng bấm chuông, sau đó quay ngừoi chạy đi thật nhanh….