“Cuối cùng, nó gần như đã giết chết nhân cách gốc của cậu. Tôi với một bác sĩ khác đã phải khổ sở khống chế nó. Bởi vì tôi và cậu là anh em cùng nhau lớn lên, nên tôi có thể đánh thức cậu. Tôi lại là bác sĩ nên có thể nói là đã xuất hiện kịp thời. Khi não của cậu bị quá tải và xuất hiện nguy cơ, chúng tôi đã phải kiềm chế nó bằng ma túy trong suốt hơn hai tháng. Cậu đã trải qua sinh tử, tôi đã lấy thùy trán từ não của cậu để điểu khiển tính cách và nhân cách, thực hiện phẫu thuật nhiều lần mới thành công về mặt y học, đã giết chết được nó. Những đoạn ký ức đó cũng bị xóa sạch.”“Cậu sau khi hồi phục cuối cùng cũng trở về làm cậu của lúc trước, nhưng chẳng còn nhớ gì nữa.”“Lúc đó, Vân Khanh không biết đã ở đâu sau khi được cứu. Không biết vì lý do gì, Thiên Dạ không thể thôi miên cô ấy và khóa những ký ức này cùng thời gian. Những bức ảnh này không lộ mặt chính diện, coi như có đi chăng nữa thì tôi lúc đó cũng không biết là Vân Khanh. Sau này tôi mới quen biết cô ấy trên mạng xã hội, cứ như vậy bỏ lỡ rất nhiều thứ...đến mức cô ấy sinh cho cậu cặp song sinh một trai một gái, chắc chắn là mẹ con Quý Chỉ Nhã kiếm được món hời, che giấu sự việc nên mới có chuyện sau này tôi nhầm tưởng rằng cậu chỉ là thay đổi nhân cách, làm hại một cô gái còn bạn gái thật sự của cậu là Quý Chỉ Nhã. Là cô ta sinh con cho cậu.”“Cơ bản là như vậy. Có thể cậu còn đối xử với cô ấy quá đáng hơn mà tôi không biết. Tôi cũng thấy mừng là hiện tại cậu không nhớ ra.”“Tôi không bao giờ muốn nhớ lại nhân cách khác của cậu hồi đó. Mà tôi cũng vô cùng sợ hãi. Nhắc lại những điều này có khả năng khơi dậy nhân cách đó. Mặc dù trong y học, cậu đã chết rồi. Đây chính là nguyên nhân mà tôi dù thế nào cũng không muốn nói, cũng là lý do tôi không muốn cậu biết nguyên nhân khiến cậu đã làm những điều đó với cô ấy. Không phải là ý muốn của bản thân cậu nhưng...những tổn thương đó không thể nào xóa được.”Doanh trại im lặng như tờ.Người đàn ông có tấm lưng rắn chắc ngồi xổm trên mặt đất. Áo sơ mi thấm đẫm mồ hôi lạnh.Như bóc lột đến tận xương tủy, như sự hủy diệt của thiên đàng và địa ngục, anh cười đến khản cả cổ, khóe mắt đầy sương mù băng giá, “Anh có biết không? A Luật, tôi chỉ nhớ lại được duy nhất một chuyện. Đó là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy trong quán bar ở New York. Cô gái đó bước vào thang máy, mặc bộ đồ đồng phục quán bar như một thiên sứ màu trắng. Cô ấy nói nói với tôi có người muốn giết tôi. Tối hôm đó, cô ấy đã cứu tôi.”“Nhưng cuối cùng thì tôi đã làm gì? Tôi đã hủy hoại cô gái đã từng cứu mình.”“Cô ấy không biết tôi thay đổi nhân cách. Tâm trạng cô ấy lúc đó tuyệt vọng đến nhường nào? Cô ấy cứu một người đàn ông rồi bị người đó hủy hoại cả cuộc đời. Cô ấy vốn dĩ du học một năm yên bình, tràn đầy yêu thương. Cô ấy sẽ lấy chồng, sẽ có cuộc đời tươi đẹp. Tất cả bị hủy hoại trong tay tôi. Tôi làm sao tha thứ cho chính mình được đây..Tôi tha thứ thế nào được đây?” Đôi mắt anh cằn cỗi, băng giá.“Mặc Trầm, Mặc Trầm...Đó không phải là cậu, cậu cũng không muốn như vậy mà.”“Nhưng thân thể đó là thân thể của tôi. Người vẫn là tôi!” Lục Mặc Trầm gào lên, ngẩng đầu lên trời, như một con quái thú đang giãy dụa. “Tôi cứ tưởng rằng tôi chỉ đối xử với cô ấy không tốt thôi. Anh nói đúng, tôi thực sự không thể chấp nhận được sự thật này, cũng chẳng thể nào cứu vãn được. Sáu năm sau, làm sao tôi dám tìm gặp cô ấy nữa? Đối với cô ấy, tôi là con ác quỷ... ...”Anh không còn khống chế được nỗi đau đan xen trong sự tự trách cứ bản thân mình, lao ra ngoài một cách vô định.Tần Luật lo lắng chạy đuổi theo, “Mặc Trầm!”... ...