Vân Khanh như có hàng ngàn hàng vạn cảm xúc đan xen, giống như bị lửa luyện tành, làm cô đau đớn và run rẩy.Cô ôm hai đứa trẻ vào lòng, cả người choáng váng, trái tim đập dữ dội.Ánh sáng hơi thay đổi, Lục Mặc Trầm không nói gì, dáng người cao ngất đứng ở đó.Bóng đen che đi biểu cảm gương mặt anh, ánh mắt càng ngày càng thâm thúy, nhìn chằm chằm bờ vai gầy của cô. Nhìn cô từ từ cúi đầu hôn lên má con gái.Nhẹ nhàng như vậy, nhưng cũng không dám chắc chắn, do dự nhưng lại âm thầm thừa nhận.Nhìn cô như thế, anh vô cùng đau lòng.Thập Tam khẽ chớp mắt, nhìn thấy Vân Khanh hai mắt đẫm lệ đỏ bừng thì bối rối, sau đó giãy dụa trong lòng cô: “Tiểu Vân Vân? Chẳng lẽ con đã làm gì sai sao? Sao dì lại khóc thế?”Vân Khanh khịt mũi, vỗ lưng cậu bé, thấy cậu vẫn còn đang mơ mơ màng màng thì nhanh chóng dỗ dành: “Mau ngủ đi.”“Tiểu Vân Vân, con thích gì, dì đừng buồn, cũng đừng khóc, con yêu thương dì lắm.” Cậu bé chỉ tay vào ngực: “Để con thổi cho dì, không được khóc, khóc không tốt…”Vân Khanh không sao ngừng được, nước mắt rơi xuống như mưa, khàn giọng nói: “Mẹ… Dì không khóc, không khóc, có hạt cái bay vào mắt thôi, con ngủ đi.”“Ôi, sao cát lại cứ hay bay vào mắt người lớn thế?Lại cứ tưởng dì khóc…”Cô im lặng, vươn tay lau mặt.Lục Mặc Trầm bước tới, đặt Thập Tam lên giường, sau đó nhẹ nhàng nâng tay cô lên.Vân Khanh đứng dậy, tay kia vẫn đang lau nước mắt, giống như một đứa trẻ lạc đường, khóc nấc lên.Lục Mặc Trầm ôm lấy cô, đưa cô về phòng.Cô ngồi ở mép giường, bóng hình cao lớn của anh phủ lên cô. Anh nhìn đôi mắt sưng húp của cô, hơi mất khống chế cúi xuống hôn lên cô. Từ mặt đến miệng, lau khô nước mắt cho cô.Vân Khanh đờ đẫn, chậm rãi mất đi hơi thở.Sau đó đưa tay đẩy anh ra.Lục Mặc Trầm thở hổn hển, dựa vào chóp mũi cô, nhìn cô chăm chú.Lúc trước ở bệnh viện cô không khóc, nhưng khi nhìn thấy hai đứa trẻ thì cảm xúc của cô sụp đổ.Anh biết cô rất yêu thương hai đứa, anh cũng biết cô là người lương thiện.Anh thừa nhận tâm kế của mình quá sâu, nhưng sớm muộn gì cô cũng sẽ phải đối mặt với chuyện này.“Nếu em biết càng sớm thì em càng có thể ở bên các con, cùng các con trải qua tuổi thơ, các con cũng sẽ được cảm nhận những yêu thương mà trước đây còn thiếu. Anh tin em sẽ là một người mẹ tốt.”Vân Khanh mờ mịt nhìn anh.Anh bỏ qua tất cả những lời rườm rà, trực tiếp để cô cảm nhận được mình là một người mẹ.Tận sâu trong trái tim cô tất nhiên là không hề có suy nghĩ cực đoan, không nhận hai đứa con đã cách xa sáu năm này.Chỉ là…Lục Mặc Trầm giống như nhìn thấu cô, lạnh lùng nói: “Mối quan hệ của anh và em cũng sẽ không thay đổi, chỉ là thân càng thêm thân, sâu càng thêm sâu.”Anh chậm rãi nắm lấy cổ tay cô, con ngươi thâm thúy, suy nghĩ một chút rồi quyết đoán nói: “Vân Khanh, không cần biết anh và em sáu năm trước như thế nào, bây giờ chúng ta đã gặp lại, cùng xuất hiện, va chạm với nhau, tất nhiên đều có đạo lý của nó. Không cần biết quá khứ thế nào, bây giờ em đã có con rồi, đó là kết tinh của anh và em, em không được để hai đứa nó một mình, hiểu không?”Vân Khanh chậm rãi nhắm mắt lại.“Còn nữa, chẳng lẽ em không thích anh sao?”