Anh nói, đúng, hai đứa nó là con của em, Thập Tam Thập Tứ là con của em.“Nhưng em… Làm sao em có thể cùng anh, Lục Mặc Trầm, anh đừng đùa như vậy, không vui chút nào, em không chịu được.”Anh lau đi những giọt nước mắt của cô, anh biết muốn lật lại kí ức sáu năm trước cho cô vô cùng khó khăn.Mọi phản ứng của cô đều nằm trong dự đoán của anh.Anh ôm chặt lấy cô, thấp giọng an ủi: “Anh không đùa, anh biết em cần thời gian, những chuyện này không có chuyện nào là giả cả.”“Vậy cái gì mới là giả? Kí ức của em? Nhận thức của em? Điều này thật kinh khủng… Em đã có sáu năm giả tạo? Hai đứa trẻ tại sao lại có? Em luôn nghĩ bản thân mình là một cô gái trong trắng, nhưng thì ra đều chỉ là một trò đùa sao? Trước khi kết hôn em đã đi kiểm tra rồi đưa kết quả cho Cố Trạm Vũ, giấy trắng mực đen. Đêm hôm đó em với anh, em chảy máu, anh cũng nhìn thấy. Gia Ngọc… Gia Ngọc là bạn thân của em, cô ấy sẽ không lừa em…”“Vậy em tự đi hỏi cô ấy một chút.” Lục Mặc Trầm nói.Lần này anh không cần nhìn A Quan nữa.A Quan ngầm hiểu ý, tự giác mở cửa ra.Vân Khanh khóc sưng mắt, Tô Gia Ngọc yên lặng đứng ngoài cửa, cô không thấy rõ biểu cảm của cô ấy, chỉ thấy sắc mặt tái nhợt.Chắc chắn là đã nghe thấy không ít.Vân Khanh nhìn Lục Mặc Trầm.Lục Mặc Trầm giải thích: “Anh biết em nhất định sẽ hỏi cô ấy, thế nên đã mời cô ấy đến đây.”“Gia Ngọc…” Vân Khanh hoang mang lo sợ: “Gia Ngọc, cậu nói cho tớ biết, nói cho tớ biết cái gì mới là thật?”Tô Gia Ngọc siết chặt ống tay áo, đỡ lấy cô đang hồn xiêu phách lạc, ánh mắt đầy phức tạp, quấn quýt và đau khổ. Tô Gia Ngọc hít sâu một hơi, nước mắt rơi lã chã, giọng nói nghẹn ngào: “Xin lỗi, Khanh Khanh… Bản xét nghiệm hôm đó là tớ làm giả, tớ phải nói thế nào với cậu đây? Lúc đó tớ cứ nghĩ làm thế là để giúp cậu. Cố Trạm Vũ không chịu kết hôn với cậu, nghĩ cậu phản bội anh ta. Tớ thấy cậu buồn như thế thì tớ cũng rất buồn và tức giận. Nhưng đến khi tớ phát hiện ra cậu thực sự có vấn đề… Nhưng cậu rất muốn kết hôn với anh ta, thế nên tớ đã giấu chuyện đó, vá lại màng trinh cho cậu, đồng thời làm một bản báo cáo để lừa cậu. Tớ sợ cậu biết sự thật sẽ suy sụp rồi nghĩ quẩn nên mới làm thế. Nhưng tớ không ngờ Cố Trạm Vũ lại không tin, không những thế còn dựa vào đó để làm chuyện xấu… Mấy năm nay tớ không dám nói cho cậu biết, tớ thấy cậu dần dần khôi phục sự tự tin nên tớ càng không muốn cậu phải chịu đả kích. Tớ tình nguyện tin là cậu vì chuyện gì ngoài ý muốn mới mất đi màng trinh, mặc dù vết sẹo trên bụng cũng làm tớ hoài nghi chuyện gì đó… Nhưng tớ hỏi cậu rất nhiều lần, cậu nói hồi cậu ở Mỹ rất bình yên, chăm chỉ học hành, thế nên tớ thực sự không hiểu rõ. Cho đến khi Thập Tam Thập Tứ xuất hiện, ba người ở bên nhau càng ngày càng nhiều, trong lòng tớ mơ hồ có một loại cảm giác…”Vân Khanh nghe đến đây, hô hấp suy sụp, đờ đẫn.Thế là chuyện cô tin tưởng là vết sẹo này do mổ ruột thừa mà có đã tan tành.