Cố Trạm Vũ không phải đối thủ của năm người vệ sĩ kia, thuộc hạ của Lục Mặc Trầm đều là những người xuất sắc.Khóe miệng anh ta có vết thương, lạnh lùng bước ra khỏi quán cà phê.Chiếc Bentley đã đi mất từ lâu.Anh ta tức giận, đấm một đấm lên cửa.Một chiếc Maserati đỗ lại bên kia đường, bóng dáng của Bạch Vũ Linh xuất hiện.Cố Trạm Vũ lạnh lùng đi sang bên kia.Bạch Vũ Linh đuổi theo, giọng điệu chậm rãi: “Trạm Vũ, dì khuyên cháu đừng hành động theo cảm tính nữa, cưới Tiểu Nhã thì cháu sẽ tiền đồ vô lượng. Dì biết công ty cháu gần đây gặp chút chuyện, cháu lại bị Lục Thị của Lục Mặc Trầm chèn ép như thế thì rất khó tiến vào hàng doanh nghiệp cốt lõi. Để dì giới thiệu cho cháu một người, người này có thể giúp cháu hạ gục Lục Mặc Trầm.”Cố Trạm Vũ nhìn Bạch Vũ Linh, ánh mắt sắc như dao.Bạch Vũ Linh dẫn anh ta đến một phòng họp trong một tòa nhà thương mại.Trước khi đi vào, họ còn phải kiểm tra an ninh chặt chẽ.Phòng họp rất lớn, rèm cửa bị gió thổi lay động.Cố Trạm Vũ mím môi, nhìn một lúc mới thấy một bóng người sau rèm cửa. Đó là một người đàn ông, tuổi còn rất trẻ, dáng người cao gầy, mặc sơ mi trắng thêu hoa và quần tây đen giản dị, đứng cũng tùy tiện.Nhìn bộ trang phục khác thường này.Cố Trạm Vũ lạnh nhạt hừ lạnh.Bạch Vũ Linh đứng sau lưng cung kính mở miệng: “Giang tiên sinh.”Người đàn ông xoay người lại, gương mặt khuất sau tấm rèm trắng, đầu tóc chải kĩ, không rối một sợi nào.Cố Trạm Vũ khẽ nhíu mày, người đàn ông này nhìn có vẻ rất… không bình thường.Chỉ cần nhìn vào ánh mắt đó là biết.Từ đuôi mắt trái đến chân mày có một vết sẹo, nhìn đã thấy không phải người vô tội.Cố Trạm Vũ còn đang phán đoán thì người này đã đi qua tấm rèm bước lại, vươn tay về phía anh ta, mang theo một nụ cười vô cùng quỷ dị và tà khí.Bạch Vũ Linh nhanh chóng giới thiệu: “Trạm Vũ, đây là Giang tiên sinh- Giang Thành Vũ. Ngài ấy có rất nhiều cách thức kinh doanh khác nhau, ngài ấy cũng tất coi trọng tiềm năng của cháu.”Cố Trạm Vũ cười nhạt: “Tiềm năng gì?”Người đàn ông kia nói thẳng, tiếng phổ thông không chuẩn lắm: “Trước tiên tôi sẽ đầu tư cho anh năm tỉ, vui chơi một chút.”Cố Trạm Vũ chấn động.Sau khi Cố Trạm Vũ rời đi, người đàn ông ném điếu xì gà xuống, điện thoại rung lên, anh ta bắt máy, nói giọng Quảng Đông: “Vẫn đang ở Mỹ à? Khi nào thì về thành phố S?”Bên kia nói gì đó, giọng một người phụ nữ.…Vân Khanh được Lục Mặc Trầm đưa đến bệnh viện ba ngày trước.Anh dẫn cô đến một văn phòng trống.Vân Khanh bị anh ấn ngồi xuống, cô không chịu ngồi, nhìn thẳng vào mắt anh: “Lục Mặc Trầm, em với anh ta nói chuyện bình thường, anh không nên phái người đến đánh anh ta như thế.”“Em có chuyện gì, sao không đến hỏi anh?” Lục Mặc Trầm lạnh lùng nói: “Sao lại phải hỏi Cố Trạm Vũ? Anh ta mang cảm xúc cá nhân mạnh mẽ, những lời anh ta nói chưa chắc đã là sự thật.”Anh biết rồi?Vân Khanh nhíu mày hỏi: “Anh điều tra thư từ của em?”“Buổi tối em gọi cho anh có chút không đúng lắm.” Anh giải thích.Vân Khanh cắn môi, tâm trạng rối loạn: “Em muốn nói với anh, nhưng anh quá bận.”“Xin lỗi.” Lục mặc Trầm đỡ eo cô, sắc mặt anh nhất thời mang theo sự nặng nề và phiền muộn.Anh nắm lấy bờ vai nhỏ nhắn của cô, chỉ một cánh tay đã có thể ôm trọn. Anh không biết chuyện tiếp theo đây cô có thể chịu đựng được không.Nhưng thời cơ của anh đã đến, cô đã phát hiện ra, mà Thiên Dạ bên kia… như một lỗ thủng lớn từng bước ép sát.Anh phải nói với cô, nói để cô tiếp thu, không để cô thay đổi như trước.Lục Mặc Trầm hôn lên tóc mai cô một chút, ánh mắt đầy phức tạp: “Vân Khanh, anh muốn nói cho em biết một sự thật, chính là chuyện mà trong lòng em đang nghi ngờ. Anh cho em xem kết quả xét nghiệm phụ khoa của em hôm trước, trong đó xác nhận cổ tử cung của em có một vết thương cũ, em nhìn là có thể hiểu được.Vân Khanh nhìn thấy mảnh giấy được nhét vào tay mình, nghe giọng nói của anh thì cảm thấy trong lòng như nổi giông bão.Cổ tử cung có vết thương? Đó là… Đó là chỉ những người đã từng sinh con mới có…!