Đuôi mắt anh hiện lên chút ý cười, chăm chú nhìn anh, cuối cùng thì ý cười lan tỏa cả ánh mắt.Lục Mặc Trầm vươn tay xoa má cô, cúi đầu nói: "Nói tới nói lui thì vẫn là đang ghen, dáng vẻ lúc em ghen thật cay độc, nhưng ông đây thích.""Tôi đang nói nghiêm túc." Vân Khanh lạnh lùng.Anh đè một tay lên mui xe bên cạnh cô, tay còn lại luồn xuống eo cô, mặc cho cô vẫn khóc: "Vậy thì nói nghiêm túc đi, tìm Đoạn Vũ là chủ ý của tên ngu xuẩn Thẩm Thanh Dự, không liên quan đến anh. Hôm qua A Quan đưa cô ta về, mấy người thư kí khác trong công ty anh cũng không tự mình tuyển. Còn Đoạn Vũ thì sau khi em nhắc nhở cô ta ngày nào cũng lén lút đổi hộp cơm của anh thì anh mới biết..."Anh khẽ thì thầm, càng lúc càng cúi xuống gần hơn, giọng nói khàn khàn: "Không có gì cả, bằng chứng thiết thực nhất chẳng lẽ em không biết sao? Tất cả đều là của em... Hả?"Anh ghé sát bên tai cô, thở hổn hển.Thân dưới hơi phồng lên.Vân Khanh rụt người lại, cảm thấy rất không ổn.Anh không có suy nghĩ gì, cuộc biểu tình dưới đũng quần làm anh hơi xấu hổ. Lục Mặc Trầm đút một tay vào túi quần, yết hầu hơi chuyển động: "Em đừng để ý đến nó, nó cũng chỉ muốn chứng minh một chút thôi."Vân Khanh dần dần cúi đầu.Gió đêm thổi qua, không khí yên lặng.Lục Mặc Trầm cúi đầu nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn đang cụp mắt xuống, không nhịn được lại nâng đầu cô lên. Ánh mắt anh ngập tràn ý cười, bởi vì cô vì những chuyện này mà tức giận.Điều này khiến anh vô cùng vui vẻ."Anh đã giải thích rõ ràng rồi, sao vẫn còn không chịu nín khóc thế? Đừng dày vò anh nữa..."Anh nâng mặt cô lên.Vân Khanh cảm nhận được mạch đập ổn định dưới lòng bàn tay ấm áp.Màn đêm yên tĩnh, cô cũng có thể nghe thấy tiếng trái tim anh đập thình thịch sau lớp áo sơ mi, vô cùng mạnh mẽ.Giọng nói và sự gần gũi của anh như vây kín cô trong một cái lồng.Vân Khanh ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, làm người ta không có cách nào chống cự.Vân Khanh thở dài một tiếng.Lục Mặc Trầm căng thẳng ôm lấy cô vào lòng: "Nếu em còn nói chia tay thêm một lần nữa, ông đây làm chết em.""Lục Mặc Trầm, em khóc vì anh không hiểu được nỗi buồn của em...""Hả?" Anh cúi đầu: "Anh biết anh chọc giận em, cố ý để em ghen làm em buồn, bắt em thừa nhận quan hệ với anh. Nhưng tất cả là vì em là con rùa rụt đầu, không đẩy em thì em sẽ giả chết. Anh không muốn phụ nữ thờ ơ với anh, em cũng biết chuyện đó."Giọng nói bình tĩnh, lộ ra sự sắc bén vô hình.Vân Khanh nheo mắt lại, có chút buồn bực: "Nhưng anh lại ép em một cách mù quáng, như thế chỉ khiến em càng khó chịu vì sự bá đạo của anh, em không chịu được tính cách đó của anh.""Sao anh cứ phải ép em chứ?"Cô lắc đầu cười khổ: "Em thừa nhận là em ghen, em không thích nhìn anh ở bên cạnh Đoạn Vũ. Xung quanh có bao nhiêu người phụ nữ thích anh như vậy, trong lòng em cảm thấy rất khó chịu, rất khủng hoảng, cũng có cảm giác nguy cơ."